Trần Kiêm Đoàn
Mẹ già nhà trẻ
Ba năm trước, con đã xếp hết việc nhà, việc sở lại để ở bên Mẹ sau ngày Mẹ bị tai biến nhẹ ở tuổi 80. Từ đó, Mẹ không còn trí nhớ và mất hết cảm xúc vui, buồn, yêu, ghét bên con. Mẹ như núi Thái Sơn cô quạnh và con như gã tiều phu. Núi vẫn trơ trơ khi người tiều phu đầy cảm xúc sống quanh quất bên núi ngày lại ngày trông đợi một tin vui. Tháng ngày qua, con đã khóc, cười bên gối Mẹ. Nhưng khi sức lực và khả năng sống còn nơi xứ người gần cạn kiệt, con phải lựa chọn một con đường không còn sự lựa chọn là đưa Mẹ vào Nhà Dưỡng Lão Emerald Gardens Nursing Home. Vâng, Mẹ ơi, “Nursing Home” là lối thoát sau cùng. Một cõi “đợi ngày ra khuất núi”! Một đời gieo neo, Mẹ đâu nỡ lìa con; con nỡ lòng nào xa Mẹ nhưng hoàn cảnh và số phận đã dang tay làm chủ khi con còn phải sống cho đời mình… Mùa Vu Lan Báo Hiếu lại về. Ngồi im lặng từ trên chiếc giường đơn độc của nhà Dưỡng Lão, con biết Mẹ sẽ mở lớn mắt nhìn con như một cái bóng xa lạ và mỉm cười vu vơ. Mẹ không hiểu chuỗi âm thanh yêu dấu phát ra từ tấm lòng con thương Mẹ. Nhưng con sẽ cầm tay Mẹ đặt lên môi con. Tay Mẹ sẽ ấm lại và biết đâu, tình thương thiêng liêng sẽ giúp Mẹ cảm nhận thơ từ trong dòng cảm xúc..
Mẹ già nhà trẻ.
Ngày Mẹ sinh con tóc mây dợn sóng Ngày con trưởng thành tóc Mẹ muối tiêu Ngày con ra đi tóc xưa bạc trắng Ngày con trở về lau lách đìu hiu
Tóc chỉ là gió sương Mang tình thương của Mẹ Gieo neo đời dâu bể Đen bạc chẳng nề chi
Ca dao đồng vọng Tình nghĩa sắt son Như cơm với cá Như mạ với con Khi thương trái ấu cũng tròn Đã thương không phải bồ hòn cũng thương: “Công cha như núi Thái Sơn Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra”
Bên kia biển đã xa nguồn cố xứ Mẹ quên rồi không nhớ nổi tên con Thương mẹ lắm những đêm ngày trăn trở Nỗi đau đời ray rứt héo hon
Đôi mắt Mẹ thuở trăng rằm đã xế Ngó xa xăm không níu một chân trời Tay Mẹ yếu tìm vai người nương tựa Hoàng hôn rồi chỉ thấy bóng xa khơi
Con? Mẹ ơi! Chỉ có một cuộc đời Cũng phải sống như người, như Mẹ Manh áo miếng cơm tình thương chia sẻ Ôm mẹ hiền con biết tựa ai đây
Đem Mẹ ra đi Bước nghỉ lại dừng Ngoái nhìn thơ dại Đường xa khổ ải Mắt buồn rưng rưng…
Nursing home – Nhà trẻ của người già Níu kéo chia xa những bàn tay lạnh giá Cô nhi viện già đợi ngày ra khuất núi Đếm tàn canh trông dáng Mẹ ngậm ngùi
Áo Vu Lan bông hồng còn Mẹ Tủi mùa vui con khóc… Mẹ cười Cuộc chiến tâm hồn quê người bóng xế Mẹ vẫn còn dù chiếc bóng, Mẹ ơi!
Trần Kiêm Đoàn Emerald Gardens, mùa Vu Lan 2008
|