TRẦN KIÊM ĐOÀN
TRƯƠNG CHI CHẲNG QUA LÀ NGẤN LỆ
Bóng tối trải trên mầm hạnh phúc Là khi tiếng sáo dậy trên sông Mênh mông chiếc lá con thuyền vắng Có điệu ai buồn hiu hắt không
Sửa lại trâm cài xiêm áo mới Tiếng ḷng run rẩy trôi mênh mông T́nh vút ngh́n năm không trở lại Cho dù bóng xế đỗ hay không
Nỗi đau như xé ḷng nhân thế Là buổi hồng hoang của Mỵ Nương Tay vịn lưng trời mắt đẫm lệ Tiếng tiêu rơi xé khúc đọan trường
Em cho một đời và tất cả T́nh đầu oà vỡ không biên cương Khi một khối t́nh vươn sóng dậy Tiếng lưng trời vỡ khúc yêu thương
Trương Chi một thoáng nh́n câm lặng Khuấy lỏng tim ḿnh trong giếng khơi Một giấc hải đường không dậy nữa T́nh tan tiêu vỡ Mỵ Nương ơi
Yêu nhau ai tính c̣n hay mất Chẳng quản riêng chung một kiếp đời Không được tan tành trong đáy mắt Th́ tan trong ngấn lệ em cười.
Trần Kiêm Đoàn
|