Hồn thơ từ độ bay đâu mất
Sương khói ta bà nhếch nhác bay
Không chia tay lấy gì hội ngộ
Nên Rồng Tiên mới ghé mảnh đất nầy
Có trăm con dẫu trai hay gái
Trăm nguồn tình rần rật trái tim
Lửa đom đóm lập lòe khi có được
Vẫn sáng hơn nguyệt quế mãi chưa tìm
Khi đau khổ, vui buồn cùng hội ngộ
Ta là em; em-ta đó… Không chừng!
Thì chia tay là em, ta đang trở lại
Mà đoàn viên quằn quại giữa tưng bừng
Chí Lạc Long là sông, là biển
Tình Âu Cơ là núi, là rừng
Trong lá nhỏ có Trường Sơn xanh biếc
Giọt nước nguồn hồn Nam Hải rưng rưng
Tiếng dế trủi khèn Phong Châu thức giấc
Canh gà khuya dư vọng trống đồng
Ta đếm mãi những canh tàn rưng rức
Bốn nghìn năm còn xa xứ long đong.
Về thãm quê bốn mươi ngày trở lại
Ta thấy mình du khách chính trong ta
Lạc Long Quân chia nửa đời quan tái
Không Âu Cơ sao vẫn thấy lệ nhòa…
Trần Kiêm Đoàn
****
Hảo huyền
Theo Mẹ Âu Cơ ngàn dặm ruỗi
Núi rừng thăm thẳm suối vờn mây
“Rồng Tiên khó thể cùng chung sống”
Lời cha văng vẳng, đớn đau thay
Ngơ ngác, chim rừng buồn muốn khóc
Ngỡ ngàng, lau lách cũng dâng cay
Ước ta là suối tuôn về biển
Nối lại tình cha nghĩa mẹ dày
Ta theo chân mẹ đi lên núi
Ngóng gió mặn đưa từ biển xa
Đứng ở bên này bờ cổ sử
Đọc chuyện đời xưa, sầu một ta
Ví mà con Mẹ đầy quyền phép
Xóa tan huyền sử buổi tan bầy
Bố, Mẹ, trăm con cùng xuống biển
Cùng trèo lên núi ngắm trời mây
Hỡi ơi, chớp mắt đời dâu bể
Mơ hoài, chỉ thấy bụi mờ bay
Lời ngỏ một mình ta thầm hiểu
Lau rừng sương xuống lặng buồn lay
K Thy