NHƯ HẠT BỒ ĐỀ

Bài họa :

Lê Đình Lộng Chương

Lê Duy Đoàn

Nguyễn Khôi

Nguyễn thị Duyên Sanh

Linh Đàn

  

NHƯ HẠT BỒ ĐỀ

Tình em như hạt bồ đề
Khi cho là nhận khi về là đi
Áo bay mặc gió sân si
Tâm không rỗng lặng ngại gì đường xa

Bỗng dưng mùa hạ trời phương ngoại
Nắng xế vàng hanh ta nhớ em
Đời đã hoàng hôn mình lại gặp
Hát độc hành ca đi trong đêm

Như sáng hôm nay ngồi độc ẩm
Vị trà Bắc Thái hồn quê hương
Chén xưa vỡ nửa vành môi thấm
Một nửa còn nguyên vẫn dễ thương

Sương khói quê người ta ngẫng mặt
Ngó về quê mẹ thành rêu phong
Vu vơ nhen mảnh đời phiêu bạt
Thả trôi dài theo một dòng sông

Em nâng vạt áo thời Đồng Khánh
Vớt củi rều hoài niệm bến xưa
Núp trời sau bóng bia Quốc Học
Hỏi mưa tình đã tạnh hay chưa

Trần Kiêm Đoàn
( Grass Valley, Hè 2013)

HOẠ

KHÚC CA QUAN NGOẠI

Phẩn chí … Xưa tìm Trời Quan Ngoại……
Rót rượu giang hồ vào Mắt Em !
Những Duyên kỳ ngộ trên đường gặp
Là Gái Liêu Trai … Chuyện một đêm !
Đối ảnh mời say … Không đối ẩm !
Chén trà … Cô độc một làn hương !
Cánh đào vườn cũ rơi màu thắm
Lãng Khách đi hề chẳng tiếc thương !

Sương khói thời gian không rõ mặt..
Bạn bè … mấy ngã rẽ mưa phong
Những Cánh chim … gió đời xô bạt
Biết có ngày về chung bến sông ?
Một mình ngồi với chiều Long Khánh
Mắt rượu cay sè kỷ niệm xưa
Áo ai bay trắng cầu đi học
Lãng quên … Ờ đã lãng quên chưa ?

Lê Đình Lộng Chương
(27 – 7 – 2013)

~~oOo~~


ÁI DUYÊN CÒN NẶNG

Tưởng là dẹp hết sân si,
Ai ngờ lối cũ hết đi lại về,
Tưởng là dựa gốc bồ đề,
Ái duyên còn nặng, nói gì tâm không?!

Thử hỏi phương nào là phương ngoại,
Có người ngồi đó nhớ về em,
Bao năm những luống mong ngày gặp,
Ngồi bên nhau lòng lặng trời đêm.

Còn nhớ năm nào vui đối ẩm?
Từng ngụm trà ngon đượm ngát hương,
Từng ngụm tơ vương, từng giọt thấm,
Chén giang hồ, ngồi nhớ người thương.

Rong ruổi bao năm chưa vuốt mặt,
Những hồng chen tía, những rừng phong.
Phương trời phiêu hốt đời lang bạt,
Thi thoảng soi mình tận đáy sông.

Những bước chân son bên Đồng Khánh,
Níu giữ lòng ta tự thuở xưa,
Nay lại nhớ về thời Quốc Học,
Hỏi nàng, nàng có nhớ hay chưa?

Lê Duy Đoàn

~~oOo~~

NHƯ HẠT BỒ ĐỀ
( Tặng : Nhà thơ Trần Kiêm Đoàn)
———–
” Tiết tháng 7 mưa dầm sùi sụt”
– Nguyễn Du


Tâm không gieo hạt Bồ Đề
Đã rào lối cũ đi về không ai
Đường yêu đã mọc chông gai
Cái duyên đã dứt ở ngoài hư không.
*
Thân ở nội Đô, hồn phương ngoại
Rầu rĩ mưa thu nhớ trời em
Xa cách trùng dương…vô vọng gặp
Một mình lủi thủi bước trong đêm.
Tiếc mãi ngày vui quên đối ẩm
“Tân Cương trà”(1) để nhạt mùi hương
Thèm “tam bôi tửu” nồng môi thấm
Thơm hoài tình cũ để mà thương.
Mưa gió quê hương rằn vỡ mặt
Lối xưa Thành cổ đã rêu phong
Chẳng phải ly hương mà phiêu bạt
Thơ hóa thây ma trượt bến sông.
Cứ mong ai hẹn lên Ngọc Khánh (2)
Thả hạt Bồ Đề xuống hồ xưa
Sách nát còn đâu thời Quốc Học
Ai người xa ngái thấu tình chưa ?

Góc thành nam Hà Nội 31-7-2013

Nguyễn Khôi

kính tặng


—-


(1) chè Tân Cương (Thái Nguyên, 1 thời hợp nhất với Bắc Kạn = Bắc Thái)
Tục ngữ : chè Thái, gái Tuyên (chè Thái Nguyên là ngon, gái Tuyên Quang là đẹp)
(2) hồ Ngọc Khánh ở Quận Ba Đình- Hà Nội

~~oOo~~

TRONG NẮNG VÀNG HANH

Tay nâng chuỗi hạt bồ đề
Dùng dằng tỉnh thức nẻo về lối đi
Mới hay còn nặng sân si
Hợp tan được mất gần kề chia xa…

Nếu mà anh được về quê ngoại
Nhìn nắng vàng hanh trong mắt em
Thăm lại bến xuân ta từng gặp
Trông hoàng hôn xuống ngắm sao đêm

Nếu được bên nhau cùng đối ẩm
Vườn khuya trăng tỏ thoảng thơm hương
Hoa kia rồi sẽ thêm màu thắm
Bởi ngấm men nồng vị yêu thương

Nhưng ngại bão đời quất rát mặt
Nên hoài giá buốt nỗi đông phong
Trông vời một áng mây phiêu bạt
Hát khúc đầu sông nhớ cuối sông

Bỏ lại sau lưng thời Đồng Khánh
Gói kín trong khăn kỉ niệm xưa
Nhìn nắng xế vàng bia Quốc Học
Hỏi rất thầm…anh sắp về chưa…

Nguyễn Thị Duyên Sanh
Tháng 8-2013

 

VẠT NHỚ MÊNH MÔNG


Bài thơ chắc hẳn lạc đề
Gửi người năm cũ định về… chưa đi
Dùng dằng ngồi dưới cội si
Bao năm lặng lẽ những gì xót xa

Lời huyền thoại bay về quê ngoại
Nét dịu dàng xưa trông vạt áo em
Xóm Giếng Máng đôi mắt xanh đã gặp
Tuy không lời, mà anh thao thức trắng đêm
Chiều Lạc Tân, cụ Đồ Nam ngâm bài Thu Ẩm
Chén dâng sầu trà Tam Hỷ dâng hương
Ai quên được nương dâu vàng nắng thắm
Bỗng Chợ Cầu chinh chiến phủ tang thương
Và từ đó quê hương mình rát mặt
Lửa Cồn Tiên tràn ngập xuống Linh Phong
Ký ức ấy, quyển thơ chưa lời bạt
Vẫn nhớ thuở nào, nước vội ngăn sông
Rời Đà Lạt quay về Hòa Khánh
Thoáng gặp nhau như tỏ chuyện xa xưa
Thời bom đạn làm chúng mình thất học
Thăm thẳm một thời… em viết lại chi chưa ?


Linh Đàn

Bài viết liên quan