(Cảm tác từ “Who is This” của Tagore) [1]
Cô độc – Photo: Võ Văn Cần, Canada
Nó chợt cười vu vơ trên vùng đất khó
Ký ức gia tàu mọc choán lối đi
Tôi nhớ mẹ xưa gánh đôi thùng cũ kỹ
Hai phần đời già quắt áo nâu thô
Cảnh đã khác nhưng nó còn đứng đó
Bám sương pha tóc bạc trắng trên đầu
Nắng trên tuyết lặn rồi chẳng biết về đâu
Tần ngần mãi cất giọng cười tủi hổ
Tôi lạ lẫm sao mình về với nó
Phí cả đời không trốn được trong ta
Ôi trời đất mênh mông triều đại ngã
Cho tôi xin mình gặp nó ơ hờ
Tôi bỗng sợ lạnh run người chợt nhớ
Nó là tôi là cái ngã chính trong tôi
Phải xa nó để quay về nguồn cội
Ta không ta tôi tái mặt nghi ngờ
“Trên trời dưới đất chỉ có ta là duy nhất!”
Cồ Đàm xưa thấy được Ngã trong ta
Nên gọi nó ngay phút đầu giáng hạ
Giải thoát là vắng nó tự châu thân.
Sacramento, mùa Giáng Sinh 2010
Trần Kiêm Đoàn
____________________________
[1] Who is This?
I came out alone on my way to my tryst.
But who is this that follows me in the silent dark?
I move aside to avoid his presence but I escape him not.
He makes the dust rise from the earth with his swagger;
he adds his loud voice to every word that I utter.
He is my own little self, my lord, he knows no shame;
but I am ashamed to come to thy door in his company.
Tagore.
Ai đó?
Tôi một mình đến nơi hẹn.
Nhưng ai đó đang lẽo đẽo sau lưng tôi?
Tôi tránh né nhưng không thể được.
Hắn làm bụi tung lên khỏi mặt đất với lưỡi gươm bén;
Tiếng nói hắn vang lên sau những tiếng thì thầm của tôi.
Hắn là cái tôi bé nhỏ này, trời hỡi, hắn không biết xấu hổ là gì;
Nhưng tôi, tôi rất tủi hổ đến gõ cửa Ngài cùng với hắn.
Kim Morris dịch