Trăng mô rồi mà trăng lặn; mẹ mô rồi mà mẹ chưa về?!
Tìm một đáy trăng dưới hồ không thấy;
Tìm một lòng mẹ giữa đời không nguôi.
Một bữa trăng đi là một đêm bóng tối;
Một lần vắng mẹ là một ngày buồn thiu.
Trăng có về đừng chiếu trên đồi mà bớt sáng;
Mẹ có về đừng khóc mà bớt thương.
(Trăng chiếu lòng ta thôi trăng ơi,
Mẹ thương con thôi mẹ hỉ!)
Trăng không chân mà đi hoài cô quạnh;
Mẹ không mây mà tóc trắng mái đầu.
Trăng nhảy múa trên đồng như trẻ thơ,
Trăng trầm tư một mình trên sông vắng,
Trăng hội ngộ giữa đêm và chia tay ngày sáng.
Cạn một dòng thấy được đáy trăng; sâu nghìn trùng tìm trăng không thấy đáy.
Mẹ ơi mẹ! Trăng như Mẹ nách rổ đi chợ về
Con chạy lon ton ra níu áo. Mẹ dúi cái kẹo cau bọc nụ cười tươi nắng
Có hàng gia tàu và bầy cỏ dại thổn thức nằm nghe.
Rồi con khôn lớn ra đi như vầng trăng viễn xứ
Mẹ ở quê nhà mà giếng nước chờ trăng.
Trăng đi rồi trở lại. Mẹ đi rồi không về.
Giếng nước cũ không còn ngời bóng mẹ
Nước lưu ly không giữ lại đáy trăng
Có ai kể: Chuyện một thời cổ tích,
Những nàng tiên: Rãi cát giữa sông Hằng.
Để ví cát sông Hằng không đếm được
Tới vô biên như Lòng Mẹ Đáy Trăng.
Tặng Phạm Cơ vừa mất mẹ.
Trần Kiêm Đoàn