2011
Nhớ “Lotus” của Rabindranath Tagore [1]
Năm Mới mùa Đông
Sen ẩn trong bùn
Sen vừa mới nở
Mưa đêm bỡ ngỡ
Giọt đóa sen vàng
Trên bước lang thang
Nào ai hay biết
Chân trần mải miết
Đi giữa đường thơm
Nỗi buồn mới chớm
Từ một giấc mơ
Đượm mùa sen nở
Mùi thơm gợi nhớ
Một thoáng hương đưa
Bướm nhỏ chùa xưa
Bụi mờ bóng khuất
Sen giữa mùa Đông
Chính là hơi thở
Trong tận đáy lòng
Sen vàng mới nở
Costa Rica, sau ngày Noel 2010
Trần Kiêm Đoàn
_______________________________
[1] Lotus
On the day when the lotus bloomed, alas,
my mind was straying, and I knew it not.
My basket was empty and the flower remained unheeded.
Only now and again a sadness fell upon me, and I started up from my
dream and felt a sweet trace of a strange fragrance in the south wind.
That vague sweetness made my heart ache with longing and it seemed to
me that is was the eager breath of the summer seeking for its completion.
I knew not then that it was so near, that it was mine, and that this
perfect sweetness had blossomed in the depth of my own heart.
Tagore
Sen nở.
Tới ngày hoa sen nở, tâm trí tôi đang lang thang
nên không biết thế.
Giỏ còn trống, lòng nào để ý tới hoa.
Đến nay, nỗi buồn đè nặng lên tôi, chợt tỉnh khỏi giấc mơ,
tôi cảm thấy chút hương thơm lạ trong gió nam về.
Mùi thanh dịu ngọt làm tim tôi đau xót thèm thuồng
và có phải chăng đó là hơi thở khát khao cuối hè.
Tôi không hề biết mùi vị thật gần, trong tôi, vị sen thơm dịu tuyêt trần
đã nở ngay tận đáy lòng tôi.
Kim Morris dịch 2010