Tiếng phong linh như tiếng chuông chùa
Gọi rừng phai nắng mới vào Thu
Lá xanh lay lắt chen vàng đỏ
Mây trắng la đà trên núi xưa
Gió từ không xứ thổi phiêu linh
Về cũng là đi cõi tử sinh
Bước nhẹ men rừng im vắng quá
Nghe từ rỗng lặng vọng tâm kinh
Ngày qua đi
Tôi trở về quê cũ
Mình gặp mình
Xa lắm thuở ban sơ
Đứng một chỗ
Sao vẫn là ly khách
Tôi tìm tôi
Tóc trắng bạc ơ hờ
Nghe xao xác
Những chân trời mộng tưởng
Mà quên người
Đang ở tận trong tôi
Nên xa lạ
Với chính mình lạc hướng
Ngồi lặng thinh
Bóng đổ xuống hiên trời
Tôi nhắm mắt thả mình đi viễn xứ
Lòng buông lung không dính mắc nơi đâu
Nguồn ánh sáng sơ xưa về chốn cũ
Hạt sương thu rơi lạnh bóng tinh cầu
Thiền viện Diệu Nhân
khóa tu học Thu 2016
Trần Kiêm Đoàn