Hồ Phùng (trái) & Trần Kiêm Đoàn
Sáng nay mở trang Facebook
Đọc Trần Đại Hiền báo tin Hồ Phùng vừa mất
Đọc thơ Trần Ngọc Cư xúc động ngậm ngùi
Mình buồn như rứa thì thôi
Bạn Hồ Phùng ơi
Bạn hơn mình hai tuổi
Ngày xưa không học chung cùng lớp cùng trường
Nhưng trong cảnh tha hương
Gặp nhau mà thương quý
Mới đó mà đã 10 năm rồi hỉ
Trời Olympia tụi mình gặp nhau lần đầu văn nghệ văn gừng
Con trai Huế trải mình ra với bạn
Trong cảnh đời lận đận ở quê hương
Du học vượt biên vượt biển H.O
Mấy mươi năm đếm lại còn chi mô
Một nhóm bạn già tìm nhau đất khách
Nuôi giấc mơ xưa cạn chén hồ trường
Tuổi hoàng hôn hạt lệ như sương
Chút men ấm mi tau thưa dần ngày họp mặt
Tin không đợi mỗi ngày càng tới gấp
Những ra đi không hẹn có bao giờ
Tuổi bảy tám mươi cứ sớm nắng chiều mưa
Như sương khói nay còn mai mất
Bạn Hồ Phùng ơi nói chi thời gặp mặt
Bạn ra đi bao nhiêu đứa đau buồn
Biết ai còn ai mất tuổi hoàng hôn
Xưa trai Huế chừ ông già viễn xứ
Nhắc tới bạn là khơi nguồn tâm sự
Nồng ấm chân quê tình nghĩa thật lòng
Sáng rỡ cười tươi mảnh lòng trong sáng
Mừng đứa vinh quang thương đứa hết thời
Chỉ được bạn mà không bao giờ mất bạn
Thắp đuốc tàn đêm tri kỷ mấy người
Forester Hố Phùng
Trông dáng dấp to cao như tráng sĩ
Mà tâm hồn văn nghệ nhẹ như tơ
Trung tâm nhạc Thu Phùng da diết một ngàn xưa
Người đi sớm Huế bỗng buồn chi lạ
Có chi mô Thường là cội của Vô Thường
Trên nẻo về cố lý cội nguồn
Sống gởi thác về mười phương bến đợi
Hương Linh Hồ Phùng ơi
Bạn thay áo đi về quê cũ
Cội hoa vàng vừa nở ở Tây Phương
Đời kiêu bạc có chi mà lận đận
Cõi an nhiên tiếp dẫn bạn lên đường
NAM MÔ TIẾP DẪN ĐẠO SƯ A DI ĐÀ PHẬT
Trần Kiêm Đoàn
(Sacto 15-10-2017)