NHẠC : HOÀNG NGỌC ĐỨC
TIẾNG HÁT : TRẦN QUANG LỘC
Để mùa xuân nhớ mắt nai xưa hẹn hò một sớm mây hồng
Để mùa xuân nhớ thoáng môi em là đóa hoa vô thường
Để mùa xuân nhớ bên ly rượu nồng dĩ vãng mênh mông
Như đêm nguyệt tận
Ngày ta có em, ngày ta có em
Để mùa xuân nhớ những lâu đài hoài niệm đã vỡ tan rồi
Để mùa xuân nhớ tháng năm xưa đây những cánh chim trời
Ngàn năm bay mãi cho đêm lao xao
đời nến thiên thơ thắp trên phiền muộn
ngày nào vắng em trời mây lam tím
Có ai đâu ngờ tàn xuân nắng tắt
Lá khô vừa lìa rừng dương liễu hát
Thôi chờ đợi chi dáng xuân không về
Đóa hoa vô tình nở trên hoang phế
Gió thu lay nhẹ tình hoa cũng phai
Hoa buông ngàn cánh nhớ giữa lúc hồng hoang
Gợn chút nắng mơ màng
Rồi mùa xuân tới có mênh mông một trùng dương trắng tóc người
Để ngày thêu áo với cánh hoa cũ trên vai gầy
Còn trong câu hát
mắt em đong đưa làm chiếc nôi ru hôm nao tự tình
Lời yêu nói chưa mà mùa xuân nhớ