Nhạc và lời : HOÀNG NGỌC ĐỨC
Tiếng hát : TRẦN QUANG LỘC
Khói bụi mờ cùng sóng lao xao
Van em đó hát dùm ta lời rêu thành phố
Qua huyền khúc mơ hồ cho người con gái lắng nghe
Rất tình cờ một sớm đầy thơ
có chim gội nắng hoang rơi giữa đông tàn
Trông loài én chia đàn về trước khi mùa xuân sang
Như dòng sông đã mang mầu nhiệm dịu dàng
Trôi về theo những phù sa xanh hết mây đồi nương hoang
Tay tình nhân vuốt ve ngàn gió
lãng đãng sương mù tiêu sơ
Con én chia đàn rồi không nhớ mang tin mùa xuân theo về
Nên một ngày cây lá lung linh
Con én mới làm quen vài ba giọt nắng
Nhưng tình nhân thôi cười
khi vườn nhiều cánh bướm rơi
Em tội tình đánh mất mùa xuân
Khóc trên rừng tuyết vân
Một sớm khan dần
Chết giữa đám mây hồng
Nhờ gió mang hồn lưu vong
Con đường này cây lá vô duyên
Nhưng sao tiếng lòng cầm em
Buồn như tưởng nhớ
Ôi đời con én nhỏ xa rồi mùa cũ nhởn nhơ
Sao lạ lùng một tiếng huyền ca
Bỗng rơi rụng giữa đêm làm cánh hoa mềm
Khi mỏi cánh ưu phiền
là lúc con đường thay tên
Ôi tình yêu đã mang huyền thoại dịu dàng
Hoa làn môi thắm ngày xanh mới chớm hương đời lâng lâng
Thương mùa xuân bước đi vội quá
Ngước mắt đau nhìn nhân gian
Con én này thành niềm tiếc nhớ gieo lên một sớm em về
Có muộn màng sám hối không em
Khi lỡ mang mùa xuân vùi trong cõi nhớ
ÔI chợt sớm mai này
Sao vườn nhiều cánh én bay
Ta bàng hoàng ngỡ đã chìm sâu
Bỗng dưng tìm thấy nhau
Khi tóc thay mầu
Khi giọt nắng hong sầu
Rồi hát cho ngàn xuân sau