NHÀ XUẤT BẢN THUẬN HÓA
HUẾ 2009
ĐỌC THƠ KIÊM THÊM
Nếu quả thực tôi là “đứa em gái của thằng bạn” thì có lẽ tôi sẽ một tay bụm miệng cười – vì nghe nói hắn “lanh chanh” (thơ Kiêm Thêm)- còn tay kia thì ngoáy bút – vì nghe nói ‘hắn học giỏi”… Nhưng tôi với tư cách một người đọc thơ thường tình, bỗng dưng bị cuốn hút trong từ trường thơ Kiêm Thêm, mà cũng vì “hắn” nên mới liều mình viết, khó khăn mà viết, dù lần đầu tôi được đọc thơ Kiêm Thêm, theo lời yêu cầu của chính nhà thơ mà Nguyên Sa đã có lần gọi anh là “thi sĩ xứ Huế”:
“Hắn có đủ tứ chi đầu mình và tay chân
mắt môi và tóc cùng trí tuệ tuyệt vời
hắn nhận giải thưởng hạng nhất
về đủ thứ
Ở Huế thường có những thằng bạn với đứa em gái như thế
Lanh chanh nhưng đẹp và học giỏi
Lạ thay hắn có quyền năng như Thượng đế
Sai bảo như thiên lôi
Bọn con trai thường thua luôn
(HĐSN)
Ngôn ngữ “kẻ cả”, “đàn anh”, “ông trời” giọng Huế, lối Huế và cách Huế như rứa hầu như chế ngự toàn thể tập “Hải đường say nắng” mà tác giả vừa hình thành trong một thời gian rất ngắn (cuối đông 2008 đến tháng hai 2009), viết một mạch, một hơi mấy trăm bài thơ và không khéo e sẽ viết hàng nghìn…
Có lẽ không ai “nghịch” hơn Kiêm Thêm khi “làm thơ” về một đề tài không thơ một chút nào với nhiều tựa đề trúc trắc, chẳng hạn “Quyền năng của đứa em gái thằng bạn”, nó cắt ngang mọi chuyện mơ mộng về một gương mặt lãng mạn trong thơ giữa trăm nghìn chuyện mưa nắng Huế mà thoạt tiên bốn chữ “Hải đường say nắng” gợi nên.
Đã có “Đây thôn Vỹ Dạ” với “mặt chữ điền” bí ẩn “lá trúc che ngang” cùng “gió theo lối gió mây đường mây” đưa người đọc băn khoăn tìm kiếm một thứ nhân diện nhìn không ra. Thi tứ vô cùng thoát ra từ nét “mặt chữ điền” thay khuôn mặt trái xoan ước lệ sáo cũ quả bất ngờ.
Kiêm Thêm bất ngờ hơn với một hình ảnh đời thường, thường như cơm bữa – Huế với vô số bạn trai có vô số đứa em gái lau chau. Trong đó lại có vô số người bạn của anh thường là kẻ trong cuộc “đố lá” dò la vườn Thúy. Chuyện đời xưa gói nhiều giấc “mộng dưới hoa” xôn xao quan quan thư cưu, yểu điệu thục nữ một thời Huế với trăm ngàn vu vơ.
Đời nay, ở xứ Mỹ, Los Angeles, Kiêm Thêm điển hình hoá mọi vu vơ thành…một con nộm, một tuýp, một thể loại người nộm với “đủ tứ chi đầu mình và tay chân…mắt môi và tóc…”.
Nếu đọc kỹ và nếu ai không biết thì sẽ gạch sổ hai câu này cho rằng tác giả viết dư đến lẩm cà lẩm cẩm. Ai đời đã “tứ chi” rồi mà còn “đầu mình và tay chân”, lại còn “mắt môi và tóc”, cái con nộm be bé ấy hoá ra có 5 tay 5 chân 4 mắt 2 mình…chi chi đó!!!
Tôi cho người ấy chưa từng biết Huế…bằng Kiêm Thêm với lối nói chữ dài ra, thưỡn ra, vừa “làm đày” yêu bánh nậm, vừa đài cát thông thạo sấm trạng Trình, mới nghe thì quái “dị” nhưng nghe lại thì “ngồ ngộ” làm răng! Chỉ có Huế mới vừa “tứ chi” liền theo với “tay chân”, mới “ nhận giải thưởng” mà “VỀ ĐỦ THỨ”. Đủ thứ là thứ chi rứa? Theo thường lối ấy chỉ có trong cách “noái chuyện” chứ không trong thi ca.
Mà chưa ai liều lĩnh tĩnh bơ như Kiêm Thêm khi làm thơ với thứ ngôn ngữ tôi gọi là “trúc trắc” hầu như chế ngự toàn tập thơ.
Trúc trắc ngược lối với thơ nếu không nói là phá thơ, có nghĩa khổ độc, chõi âm điệu.
Ấy thế mà Kiêm Thêm đã tạo nên thơ nơi chính khúc mắc ấy. Cái khúc mắc như khởi đầu của thơ, như một nỗi giật mình chuyền sang người đọc. Cái giật mình khi bắt gặp một hình ảnh đời thường quá quen để là đối tượng của thơ đến nỗi thốt lên “Rứa mà cũng thơ à?”
Ấy thế mà thơ!
Có nghĩa không nên dừng lại bên bờ một con chữ nào để bắt lý, ngay cả “hắn”, “đứa em gái thằng bạn”. Đừng hỏi “hắn là ai”. Cũng khoan đừng vội bắt bíu cả “tứ chi đầu mình tay chân” mà quả quyết hắn bằng xương bằng thịt 100%. Bởi vì liền sau đó Kiêm Thêm đã cho “hắn” ngang hàng với “Thượng đế”. Mà cũng đừng tưởng Thượng đế là…ông Trời cao vời vợi nhất, Thượng đế của Kiêm Thêm là…“Thiên lôi”, nói theo lối Huế mình…đùng đùng “chỉ mô đánh đó“ làm cho “Bọn con trai thường thua luôn” trong đó có cả Kiêm Thêm một thời “lẽo đẽo đi về chiêm bao”…
Bằng một hình tượng cũ rích rất Huế “đứa em gái của thằng bạn” nơi Huế hay mưa…Kiêm Thêm đưa vào một đột biến. Bỗng có cơn mưa lớn ở “Los” – Ở “Los” mà cũng mưa! – ngay giữa lúc một đám mây bay qua hồn người lái xe – bỗng có tiếng “ầm” của hai chiếc xe đụng nhau.
Chiều kích không gian và thời gian xoay đột ngột, từ một hiện thực hoài niệm chuyển sang một ngã ba “tai nạn”, ngay đây – bây giờ, “thân thể nát nhừ”.
Thơ, trong chừng mực đột biến của ngôn ngữ, cũng là một thứ tai nạn. Đụng độ với cái thường nhật mãi hoài, thơ hầu như phải gây tai nạn, hay bị tai nạn với cái thường nhật để “hoá kiếp” đời thường sang một tầng trời mới, “ban phát thể tính” theo Heidegger trên từng mảnh vô thường.
“Thân thể nát nhừ” là cơn đau có thật – ai bảo đó là tình cờ cũng được – thơ chẳng phải là những cọng lá tình cờ rơi từ hư vô như R. M. Rilke và Nietzsche đã chiêm nghiệm hay sao?
Ở đây chức năng “thơ” của hiện tượng thương tích xác thịt là một chấn thương giã biệt hiện thực, trong nỗi bất lực với hiện thực. Từ đây “em hết sai bảo anh được” và có lẽ anh “sẽ đi theo thằng bạn” đến một nơi nào, lìa xa cõi trần.
Nếu không có cái chết của người bạn, nếu không xuất hiện nơi mô đó bóng dáng ‘hắn” và nhất là tiếng cười của “hắn”, kèm theo với sự cố tai nạn cuộc đụng xe thân thể nát nhừ, thì Kiêm Thêm vẫn còn lẽo đẽo trong sáo mòn cứ “thua luôn” một mạch.
Nhưng “Quyền năng của đưa em gái thằng bạn” mới đó tưởng đùng đùng sấm chớp hoá ra bị giải giáp lúc nào không hay.
“Hắn” không còn là “Thiên lôi” mà trở nên và chỉ là tác phẩm của nhà thơ.
Đọc “Hải đường say nắng” ấn tượng mê hoặc nhất vẫn là nỗi ngạc nhiên về sức mạnh siêu nhiên của hồn thơ đến nỗi không thể không nhắc lại câu nói của Nietzsche: “Không có thơ con người là không gì cả. Với thơ con người là Thượng đế.”
Kiêm Thêm không bao giờ muốn làm Thượng đế, cùng lắm anh là một “Bồ Tát hữu tình”có tài làm sống lại và nhấc bỗng con nộm “tứ chi đầu mình…”, dứt nó thoát khỏi sức hút trần thế để cùng bay vào vũ trụ thi ca vô tận của tưởng tượng phiêu bồng.
Có thể nói Kiêm Thêm đã sáng tạo nên vũ trụ thi ca của anh trên nhiều từng mây nhẹ hửng, còn nhẹ hơn chính phạm trù tưởng tượng. Bởi thế, nói “vũ trụ” là đã trọng lượng hoá đường bay của hồn thơ, đã làm nặng gánh cái phiêu bồng trong con mắt của người chưa đọc thơ của anh.
Bởi vì trên mỗi từng mây, được đặt lên những điều rất nhỏ nhoi, ví như một xác ve, một chút nắng, chút mưa, mảnh trăng, cọng rơm, chiếc lông ngỗng của Mị Nương, tiếng khúc khích bên kia đại dương, một âm Huế rớt giữa thinh không…cả con nộm trên kia… Chúng cũng đã “thoát xác phàm” để chỉ còn xôn xao thi tứ trong một không gian Huế khởi đi từ nỗi nhớ. Có lẽ so với nội dung chất chứa trong thơ, chỉ có nỗi nhớ là “nặng ký” nhất, đam mê nhất mà chính nhà thơ thú thật không thoát nỗi.
Trong thơ Kiêm Thêm, cái “thật” nhất giữa những phù phiếm vây quanh chính là cường độ thiết tha với Huế. Hầu như TÌNH HUẾ bao trùm mọi chiều kích ngôn ngữ, Huế là “Như Huế” mà cũng “Như em”
“Cắt từng miếng da non nhìn xem, tôi vẫn vậy
Chảy ròng ròng trong máu nước sông Hương”
…
Tôi chỉ thấy em và chỉ em thôi
Là Huế trong toàn thành phố cũ
Ôi thân yêu với trăm ngàn kỷ niệm
Đốt đuốc cả đời mới thấy em đây
Bỗng tôi thấy em cũng về lại đó…
Tôi lại cùng em đi thăm chợ Tết
Em nép mình sưởi ấm với vai tôi
Đôi mắt, nụ cười, môi hồng rực rỡ
Huế đây rồi nhờ có em tôi
(HĐSN, Chỉ có anh mới nhận ra em)
Khởi đầu của điểm khởi đầu “tiếng thơ” là âm ba của một bóng dáng mơ hồ nào đó “Em vô lượng vô biên cho anh đôi cánh mỏng” như một thứ “không thanh” xướng lên làm hiển hiện cả trời đất cỏ cây, tiếng vọng của nghìn năm hoá kiếp “Huế mà em” cuộn mình trong cái kén nhớ, khi được bung ra thì đó là “cầu vồng bảy sắc”, là “vạn hoa”..
“mọi sự đã có đổi khác
mây thì trong, gió hiu hiu lạnh
cây cỏ đổi màu
phía chân trời cầu vồng bảy sắc
còn em thì sao
mùa xuân sắp tới rồi
em đổi sắc
chào đón xuân mới
em mặc áo màu kính vạn hoa
đẹp tuyệt vời
như thế là em đã hơn cầu vồng bảy sắc
nhớ thuở xưa anh vẫn chơi kính vạn hoa đó
nhìn hoài, bỗng thấy em trong đó
em rực rỡ hơn các sắc màu
khiến anh mê đắm
thế ra em đã có từ ngàn năm trước”
(HĐSN, Người mặc áo màu kính vạn hoa, 42)
Nghìn trước đến nghìn sau, hoài niệm, tình yêu, ước mơ, chán nản, xót xa, tuyệt vọng là những phiến màu trong kính vạn hoa khởi động sức tưởng tượng vút vào một điểm xa đang phóng chạy ngược lại với mắt nhìn. Càng xa, xa ngái chừng nào thì tưởng tượng càng chắp cánh bay, bay mãi cho đến khi bỗng sắc màu biến thành hình hài đi đứng nói cười, buồn bã tuyệt vọng, i hệt như người đời thường, và còn thật hơn, hiển nhiên hơn đời thật:
“Phải rồi, Huế sống dậy, đi đứng lao xao
Kể cả tiếng guốc em đã vang trong quá khứ”
(HĐSN, Được nhìn lại Huế)
Thời gian trở thành không gian, quá khứ hiện tại tương lai đi về trên con đò kết hoa “vạn thọ” xuôi ngược trên nhánh sông có “căn nhà em… mà tôi qua đó” trên những luồng máu qua tim.
“Lần này thì giấc mơ tuyệt vời biết bao…
Chiếc thuyền được kết hoa vạn thọ
Cùng những sắc màu khác…
Chiếc thuyền hoa đi trên dòng sông Hương…”
(HĐSN, Con đò có kết hoa vạn thọ)
Có nghĩa gì đâu khoảng cách không gian giữa bên kia Los với bên này Huế? Chỉ cần nghe kể tiếng mưa là mưa đã không dứt, chỉ cần đọc “em đi Hà nội” là tôi đã viễn mơ:
“Khi tôi đến Hà Nội đang nắng
Phố xôn xao và gió thì hiền
Những cây phượng vàng ửng lên vành môi
Người con gái đi qua phố
Tôi lạc lõng tìm em”
(HĐSN, Viễn mộng Hà Nội)
Chỉ cần nghe em rời Huế là đã quặn lòng biệt ly:
“Em đi, Huế xa vắng tiếng reo cười
Ngay ngọn cỏ may cũng nhớ ánh mắt đó
Ngọn hải đường ủ rũ
Vì nhớ gót chân người đi”
(HĐSN, Tưởng nhớ)
“Ruột quặn thắt bởi nghĩ tới nơi đó
Đừng trách những cơn mưa của Huế
Đừng oán những con ve kêu khi mùa hạ về
Nếu Huế không buồn thì anh đâu làm thi sỹ…”
Sức sống trong thế giới tưởng tượng của Kiêm Thêm, ngược với đinh ninh cho rằng tưởng tượng là tấm kính mờ phản chiếu những thực thể hiện tiền,- mãnh liệt và ào ạt, bất ngờ nơi chiều kích ngôn ngữ phẳng trong nghĩa đánh mất không gian ba chiều nhưng lại đa tầng theo nghĩa những đám mây đã thoát sức hút trọng lượng trái đất để lớp lớp bay vào vô hạn.
Tưởng như là khuôn sáo khi nói đến cái tình nhớ Huế, nhiều khi đã trở nên một thứ truyền nhiễm trên thi đàn về Huế dễ gây dị ứng phản cảm. Tưởng như quá đỗi tầm thường khi Kiêm Thêm ca ngợi tình yêu, hoài niệm Huế bằng lộng lẫy ngôn từ đế vương.
Tưởng như giả tạo khi Kiêm Thêm sử dụng lại những khái niệm nặng nề từ chương bày tỏ yêu thương, để ngần ngại như tôi đã ngần ngại ban đầu khi mới ghé mắt đọc với tâm trạng sẵn sàng …chạy.
Nhưng không, thơ Kiêm Thêm níu chân người đọc, bằng chính bước nhảy nhẹ hửng của anh ra khỏi từ trường khuôn sáo ngôn ngữ, đồng thời cởi trói người đọc ra khỏi mọi sức ép quán tính của định kiến, chấp chặt vào khái niệm và thực thể hình hài: vừa vạn tuế nữ hoàng đội vương miện xong thì em được thưởng thức “rau khoai anh trồng”, và rước em không phải võng lọng xênh xang mà “châu chấu, chim chìa vôi, chiền chiện… có khi cả “chim ác là”, “Ngay cả con giun dế sắp hàng đón em tới”. Không ngựa xe sơn son thép vàng mà là “con đò kết hoa vạn thọ” đưa em…và
“Con sáo hát khúc sang sông”.
Có khi buồn da diết mà vẫn nhớ “con kiến đen”
“Đã chết đêm qua
Em nhớ tẩm liệm nó với cánh mai khô”
(HĐSN, Mai mốt em không còn ở căn nhà đó)
Có khi nghiêm trọng chết người như
“Em ngồi đó như Phật Bà”
rồi hỏng mất khi em lụ khụ
“Lại mặc áo vàng như Sư Cụ”
Và liền theo sau:
“Có ai đó tặng em hoa hồng tươi sung mãn
(Nên nhớ đây là cổng chùa nơi trang nghiêm, thọ giới)”
(HĐSN, Nữ Thiền sư)
Hai dấu mở ngoặc và câu nhắc nhở chính là chìa khoá mở tung xiềng xích mọi tuyệt đối hoá “EM”, “Phật Bà”, “Sư cụ” để rồi:
“Anh đang theo Thầy Huyền Trang thỉnh kinh ở Tây Trúc
Khi về ngang đó
Anh bỏ Thầy để dừng lại nghe em đọc thơ Thiền và ngắm trăng…”
(HĐSN, Nữ Thiền sư)
Rất Kiêm Thêm nơi “bỏ Thầy”, dẹp hết, quên hết mọi chuyện trên đời.
“Anh bây giờ trở lại người bình thường
Nỏ thần và gươm đã bị vô hiệu hoá
Ngay cả thành Cổ Loa
Cũng đã dẹp bỏ
Anh sẽ đi theo em
Về chơi Huế”
(HĐSN, Lông ngỗng và cuộc tìm kiếm kỳ thú)
Bằng thủ pháp “làm rỗng” mọi “cái có” (das Haben, l’ avoir, having) có thể khởi lên từ những khái niệm ngôn ngữ thường nhật, Kiêm Thêm đã mang người đọc vào chân trời thể tính thơ (Sein, être, Being), như Nietzsche đã nhận ra: “Thế giới ảo là thế giới duy nhất”. Ở đó luật chơi là cấm ta đồng hoá với những khái niệm đóng khung, lầm tưởng ảo ảnh là thật, ở đó những định kiến đạo đức dựa trên cảm tính ghen ghét không thể tồn tại, tiểu ngã ganh tị nhường chỗ cho đại ngã yêu thương. Nếu có ghen thì giận lẫy đoá hải đường vô tình “đẹp mà đong đưa” (HĐSN, Hải đường say nắng)
Nơi đó, như hải đường SAY trong chính tự tính của hải đường yêu nắng, nhà thơ mê đắm đuối, khổ tận cùng, hân hoan đất trời và đau xót hư vô. Và chưa phải là lần cuối, nhà thơ nhận ra cuộc thám hiểm là cuộc thám hiểm thế giới của buồng tim rung động, phập phồng hiện sinh giới hạn:
“Trái tim bên trái tôi như muốn kêu lên
Hãy níu lấy cơn mộng tuyệt vời
Hãy giữ giây phút hiếm quý
Thật khó trong đời mỗi người”
(HĐSN, Trái tim ở bên trái)
Chỉ có tưởng tượng là vô cùng:
“Anh thấy trong tim em dòng sông Hương trôi chảy
Có chiếc đò chiều và giọng hò…
Chính anh thấy trong tim em ở một góc khuất
Lưu lượng của những mặn nồng
Có ngọn lửa âm ấm cháy sáng
Có âm thanh một chút cuồng điên
(HĐSN, Cuộc phiêu lưu kỳ lạ)
Mọi sự dừng lại để suy diễn cái này là đúng hay sai đều vô ích trong cuộc thơ này.
Ngay cả “hắn” trên kia và tôi, người đọc, lắm khi cũng sa đà và sa ngã cho rằng chính mình là “nhân vật” trong thơ, không biết rằng thế giới thật bằng xương bằng thịt là giả hợp mà sức tưởng tượng chính là chân tình thi ca.
Đọc thơ Kiêm Thêm, là tận hưởng chân tình ấy trong cảm nhận càng lúc càng sâu thể tính thơ là tự do tưởng tượng trong vô lượng yêu thương đời người nhỏ nhoi giới hạn,
Rằng, cả Huế, cả anh và em “Bắt đầu làm lại một bắt đầu”
Mà
“Rốt cuộc như cọng bèo
Mình sẽ đến Thuận An
Trước khi trời tối”
(HĐSN, Cuộc phiêu lưu kỳ lạ)
Huế, tháng 6/ 2009
THÁI KIM LAN
Quyền năng
của đứa em gái thằng bạn
Hắn có đủ tứ chi đầu mình và chân tay
Mắt môi và tóc cùng trí tuệ tuyệt vời
Hắn nhận giải thưởng hạng nhất
Về đủ thứ
Ở Huế thường có những thằng bạn
với đứa em gái như thế
Lanh chanh nhưng đẹp và học giỏi
Lạ thay hắn có quyền năng như thượng đế
Sai bảo như thiên lôi
Bọn con trai thường thua luôn
Trời mưa ở Los Angeles đang tưởng nhớ
một đám mây xưa
Xe đụng nát thân thể mỏi nhừ
Từ đó quyền năng em của thằng bạn bị mất
Từ đó em không sai bảo gì được anh đâu nhé
Anh đã phá bỏ võ công thâm hậu
(Có thể anh sẽ theo thằng bạn)
Ở một nơi chốn khác
Rất xa lạ.
(Dec, 20.08)
Một đoạn tả
về con em gái thằng bạn
Hắn giỏi. Tôi đồng ý. Và sắc sảo nữa
Kể ra, có đủ cả mặt mũi và tay chân
A, có cả nụ cười lanh tanh
Tôi phục lăn
Hắn thông minh nên sai bảo tôi đủ thứ
Trời mưa. Tôi lái xe lên Los Angeles bị đụng
Thân thể bây giờ mỏi nhừ
Chiếc xe thành phế thải
(Tội nghiệp cho chiếc xe)
Ở Huế thường có những thằng bạn
với con em gái như thế
Lanh chanh, nhưng kỳ diệu
(không biết phải mô tả như thế nào)
Hắn xứng đáng được tuyên dương
Và có quyền năng sai khiến mọi việc
Tôi bị thương và mệt
Thời tuổi trẻ đã hết
Em đừng cậy mong gì anh nữa
Anh sẽ bỏ đi như thằng bạn
Một thế giới mới đang chờ đón anh.
(Des.20.08)
Ngôi nhà ở ven sông
Tôi thật muốn về căn nhà đó lại
Bên con sông nhỏ có dòng nước trong
Những con thuyền ngược xuôi qua đó
Như một nốt buồn
Nơi tôi và bạn ngồi ngắm trăng suông
Kể cho nhau nghe những ngày lưu lạc
Bây giờ hắn không còn nữa
Căn nhà chỉ còn lại em
Thuyền ngược thuyền xuôi đi về hai buổi
Mang theo giọng hò mái đẩy lả lơi
Dẫu đi xa lâu ngày như thế vẫn nhớ hoài
Bởi vì ở đó có em
Tôi muốn làm chiếc cầu đưa em sang sông
Em là dòng nước trôi chảy ngang qua đó
Ngày ngày ta được sum vầy
Như nhánh sông không bao giờ chia biệt
Tôi lại muốn là vầng trăng tỏ
Để em đắm say ngắm thưởng đêm đêm
Vậy là bớt phần thương nhớ
Không ai cách chia mình được
Vũ trụ vốn có muôn thuở
Nên khó mà ly tan
Ước mơ là ước mơ
Mây trên trời cũng đôi lúc trăn trở
Huống chi chúng mình.
Hồi tưởng của hồi tưởng
Ký ức chỉ là ký ức
Đừng nhắc đến thời đó nữa
Trời đất sinh ra như thế
Khiến nên có thuở dại khờ
Đó là hiện tượng trời đất
Nên sinh ra con sông Hương và núi Ngự
Trách chi thêm tội nghiệp
Bởi vì em muốn anh là ông Nghè ông Cống
Em lại muốn anh làm quan văn
Như vậy mới được cưới em
Điều kiện quá khó
Anh là thi sỹ chỉ biết yêu em
Bỏ Huế mà đi giữa lúc trời rạng sáng
Đi tìm những hư ảo và mộng
Có đâu được cái diễm phúc mẹ ôm vào lòng
Ra đi khi trái ngọt đơm bông
Chưa kịp nhìn thấy hoa ngâu dại khờ
Trách chi thời theo em miệng câm như hến
Bởi thế nên muôn đời không lấy được người mình yêu
Nhắc chi miếng trà xanh em mời anh
Nếu biết thổ lộ thì còn chi ra cớ sự
Chỉ biết nói chuyện trên trời dưới đất
Nếu chỉ có một chút cương quyết thì chuyện đã khác
Vâng, em đúng là có ngọn từ trường
Cuốn hút một thời thơ dại
Cho đến khi đầu râu tóc bạc
Ngọn từ trường ấy vẫn bị cuốn theo.
(Tháng 12.08)
Cuộc phiêu lưu kỳ lạ
Anh muốn làm một chuyến phiêu lưu cuối
Đi thật xa vào chốn nào đó
Tìm thấy muôn điều mới lạ về lại và khoe với em
Có thế giới kỳ ảo này thật
Như vậy anh là nhà thám hiểm thật rồi
Anh vào tận trong trái tim em và nhìn thấy rõ
Hai dòng máu chảy luân lưu nhịp nhàng
Bao nhiêu điều muốn tỏ bày
Anh thấy trong tim em dòng sông Hương trôi chảy
Có chiếc đò chiều và giọng hò
Cùng mái chèo khua bóng nước
Cọng bèo trôi về với biển Thuận An
Chính anh thấy trong tim em ở một góc khuất
Lưu lượng của những mặn nồng
Có ngọn lửa âm ấm cháy sáng
Có âm thanh một chút cuồng điên
Không hề gì đâu em chuyện đâu còn có đó
Cũng chưa trễ cho chuyến tàu cuối ấy
Bắt đầu làm lại một bắt đầu
Rốt cuộc như cọng bèo mình sẽ về đến Thuận An
Trước khi trời tối.
(Dec.25.08)
Cơn mưa của chúng ta /phần một
Sao lại có trận mưa như thế
Mà kéo dài đến ba tháng luôn
Mưa đuổi theo em khi em đi học về
Cuộc rượt bắt rất lãng mạn
Rốt cuộc, em thua, em trở lại là Eva
Tấm áo trắng ấy không bảo vệ được em
Em hiện nguyên hình là người tiền sử
Cơn mưa lợi dụng hôn trên má môi em
Em được ve vuốt tận cùng
Anh cũng tán dương với cơn mưa ấy
Hóa ra chúng ta đồng lõa với nhau
Em đừng trách móc những cơn mưa
Đó là định mệnh mà
Mùa đông ở Huế thì phải mưa
Như anh yêu em
Đó là chuyện đất trời
Đó cũng là lý do anh viết bài thơ này
Để trả lời một bài viết của em trước đây
Và cũng để biện minh cho cơn mưa
Thành thật tri ân mùa đông nơi ấy
Cảm ơn em đã yêu anh.
(Dec.28.08)
Cơn mưa riêng của chúng ta /2
Cơn mưa vẫn tiếp tục như thế
Cơn mưa bão tan sấm chớp
Cơn mưa xối xả không dứt
Em đã trốn học hôm đó
Vượt cả mưa bão đến thăm anh
Không có ai ngăn cản em được
Tình yêu là tình yêu
Em co ro bước vào phòng
Anh sưởi ấm bằng cả thân thể, mền chiếu
Với hơi thở, môi hôn
Những sợi lòng thức giấc, mỉm cười thách thức
Mưa ơi, mưa ơi
Đó là trái cấm em đã ăn trong vườn địa đàng
Và là dấu tích của thời con gái
Thiết tha biết bao
Anh đã cất giữ trân trọng trong tận cùng trái tim
Để những khổ đau mở ra xem và nhớ
Trên bước đường đời trắc trở
Chan chứa nước mắt bởi cách chia
Có dịp nào không ta gặp lại nhau
Xót thương biết bao là cuộc tình đầu
Em có dịp vuốt mắt anh lần cuối
Có kịp ném cho anh cục đất vào lòng sâu đáy huyệt
Với dòng lệ tuôn.
TRUYỀN THUYẾT
VỀ CÂY GIÁNG SINH
1. Cây Giáng sinh
Cây Giáng sinh ấy có thật trong đời ta
Cùng bữa tiệc cuối
Với mắt môi
Em chói sáng cùng Giáng sinh
Em trưng bày thật đẹp cho buổi tiệc cuối cùng
Trước khi chúng ta xa nhau mãi
Em tựa như vì sao trong ngàn vì sao lấp lánh
Giữa bầu trời trong veo
Thật ra em đã có những toan tính
Cắt đứt một mối tình
Cây Giáng sinh ấy đã chết.
2. Huyền thoại cây Giáng sinh ấy
Bốn ngày sau đó cây Giáng sinh ấy sống lại
Có buổi tiệc mừng với những tông đồ cùng bạn hữu
Rượu đỏ và bánh
Từ đó không có cảnh chia ly
Tình yêu như vì thiên sứ và nàng tiên
Huyền diệu biết bao giữa chúng ta
Có một vì sao lấp lánh
Bầu trời trong và xanh
Chúc mừng cuộc tình của chúng ta
Bớt phần cay đắng.
(2008)
Đoạn hai của bài Hồi tưởng
Truyền thuyết anh là loài thanh xà
Bò đi tìm hoài một thứ hạnh phúc
Biết là ảo tưởng nhưng vẫn kiếm tìm
Cho đến khi lột xác và chết
Em là nàng tiên hãy cho anh phép lạ đi
Anh có đôi cánh và đi tìm em
Biển, núi, sa mạc, và trên tầng khí quyển
Miễn được thấy em, dẫu biết lúc đó em là loài dã tràng
Anh sẽ đến và hỏi có phải em là người thuở đó không
Thời anh theo em lẽo đẽo qua mấy con đường
Kể cả những lúc anh đi lui đi tới
dưới những cột đèn đường
Miễn được thấy em thoáng qua trên khung cửa sổ
Bây giờ mấy mươi năm sau anh đã già
Anh tham lam muốn được sống và được yêu
như thuở trước
Và vẫn cứ yêu em với tình yêu tươi rói
Cho đến khi em vuột mất anh lần cuối
Anh cũng liều mạng với em đây
Đời người ngắn ngủi, khó kiếm ra được người như thế
Anh cũng không đủ hơi sức đợi em ở kiếp sau
Anh chỉ ước mơ được cùng em trở lại Huế
Anh cũng không nói nhiều khi đi bên em
Anh ngắt tặng em một nhánh hải đường
Màu đỏ ối như dòng máu chảy muộn màng nơi anh
Để tạ lỗi với em một thời vụng dại
Chúng ta sẽ sống trong mảnh vườn đó cho đến chết.
Con đò có kết hoa vạn thọ/đoạn 1
Em đã gởi cho anh toa thuốc của tiên
Có lẽ em lấy được trong vườn sau của Thánh Mẫu
Xoa bóp một khắc là anh yên giấc
Kỳ lạ thay là thuốc nhiệm màu
Anh mơ giấc ngủ với nhiều cơn mộng
Có kiếp trước hẹn em đi học về
Em mặc áo trắng cùng tóc thề
Bẽn lẽn đi bên anh như chuyện thần thoại
Nắng chan hòa trên khuôn mặt chữ điền
Em bẽn lẽn nghiêng nghiêng vành nón
Nụ cười khúc khích
Nắng bay lượn trên đầu chúng ta
Cuộc tình biết bao diễm ảo
Ôi là tuổi học trò
Hôm sau anh qua một cơn mộng khác
Kỳ này thi anh đỗ Thám Hoa
Võng lọng cùng áo mão vua ban
Anh bỗng chốc được phong là quan đại thần
Như thế cũng không bõ công em săn sóc anh
Làng nước khỏi chê cười
Anh đưa em vào thăm nội thành
Qua ngõ Chương Đức
Em được vào thăm Tử Cấm Thành
Điện Khan Vân cùng vườn Cơ Hạ
Được ngó thấy Diên Thọ, Trường Sanh
Cung Khôn Thái và Điện Thái Hòa
Ôi giấc mơ tuyệt vời
Một thời trai trẻ.
(09)
Khi về đó
Khi em về đó cỏ vẫn còn châu chấu,
bươm bướm chào mừng
Chim chìa vôi, sáo, chiền chiện, ác là,
chim sẻ, bay đầy trời
Đón nữ hoàng từ thâm cung về dự tiệc
Có cả vạn trâu bò, dê cừu, lạc đà, nghênh đón
Vì em cũng là tiên từ trời phái xuống
Cứu độ chúng sanh
Nhân sanh an lạc
Đầu em được kết vòng hoa tơ hồng
Có đính những hạt trân châu và mã não
Em mặc áo hoàng bào có thêu rồng phượng
Chân đi ủng, bước trên những cánh hoa pensse ánh dạ trong
Con cháu đầy đàn, vui mừng biết mấy
Em sẽ được thưởng thức hoa quả anh trồng
Rau khoai anh hái
Em lại được ăn sắn luộc chấm với muối mè
Cam, quýt, bưởi, bòng, chanh, hẹ
Con sáo hát khúc sang sông
Em nhớ đại diện anh thắp một nén nhang
cúng bái ông bà
Đó cũng là bổn phận thiêng liêng từ nay em gánh vác
Người đời ai cũng phải lễ lượt như vậy mà
Huống chi em đã là con dâu nhà họ đó
Thiên hạ đều là con dân của em rồi mà
Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
(Đầu năm tây)
Cánh đồng
Em đừng buồn chi, việc sẽ được suôn sẻ
Đó là sấm Trạng Trình
Anh cầu sao giải hạn cho em
Vì lỡ lầm của thằng bạn
Em hãy sống hồn nhiên như nàng tiên
Em hãy nhảy nhót, ca hát trên cánh đồng của anh
Lúa gạo bắp nếp, hợp tấu với em
Cóc, nhái, ếch, chàng hương, chim đỏ mỏ
Nhảy múa chào đón người về
Em là nữ hoàng của đồng cỏ
Hồn nhiên biết bao
Em sẽ hết buồn ngay
Tin anh đi, như tin thuở dại khờ
Đi lùng khắp ở cuối hang sâu con dế mèn tụi mình cất giữ
Nó sẽ hát cho em nghe khúc hát tuổi xanh
Nhắc nhở một thời thơ ấu
Mối tình vụng dại, ngọng nghịu, không nói một lời
Nhưng khó quên được, dẫu ở nơi mô
À, em còn nhớ tụi mình đã giấu một đôi vịt
làm bằng đất sét
Tượng trưng cho sự vĩnh cửu, như một lời nguyền
Sẽ như thế cho đến bạc đầu
Nay đã đến hồi chung cuộc
Đừng bỏ anh đi nữa nhé
Tụi mình sẽ sống chung với con dế mèn và đôi vịt
Ngàn đời thủy chung
Hãy vui lên, trên kia trời xanh và bướm lượn
Em cứ ở trên đồng cỏ và chờ anh về.
(Ở Mỹ tháng Giêng lẻ chín)
Dạ tiệc
Cảm ơn em đã chắp cho anh đôi cánh bay về
Dự tiệc cuối năm chào mùa xuân mới
Cùng với đất trời một luồng tinh khôi
Cảm ơn Huế, cảm ơn em cho anh sống lại
Dẫu một phút giây thôi là cũng đủ
Sống trọn vẹn hạnh phúc nhất cho một kiếp người
Cảm ơn em đã nhảy bản luân vũ năm xưa
Anh thấy trong vòng tay ôm một thời mộng mị
Em bước theo khúc luân vũ ấy như nàng tiên
Thật tuyệt vời em tôi, người yêu thần thánh
Rượu ngọt, môi nồng tôi muốn sống trọn đêm nay
Không cần biết ngày mai và mốt nọ
Những đóa hoa hồng mỉm cười nhìn em
Các món ăn ngon mang về từ vườn ngự uyển
Trang trí dưới những lá chuối trong vườn chúng ta
(Ngôi nhà đó nay là của em)
Bạn cũ, mới, cháu chắt cùng hát khúc sum vầy
Em đã thấy được lại một mùa xuân đã mất
Em không còn lẻ loi vì có anh về
Dạ tiệc ấy khắc sâu hoài trong ký ức.
(Cuối năm ta. 09)
Đăng quang
Trời thì xanh và mây thì trắng
Vũ trụ đã thay áo mới
Một chu kỳ cũng đã bắt đầu
Cảm ơn trời đất và hạt giống lành
Mang tin yêu về cho nhân loại
Mây xám đã bay qua bầu trời
Ta hoàn toàn sung mãn
Được một mùa gặt của thương yêu
Em hiện hữu khi tới với anh
Cảm ơn mặt trời mọc ở phương Đông
Chói lọi mắt môi em rạng rỡ
Trong ngàn hành tinh em sáng tươi nhất
Thế gian ơi, rất đỗi tuyệt vời
Ta đăng quang em là ngôi thứ nhất
Người đội vương miện bước tới đời anh
Tim anh vô vàn yêu dấu
Muôn lượng kiếp vạn vạn ân tình
Ta phong em là nữ vương nhân ái
Ban phát ân huệ cho mỗi chúng sinh
Cùng nụ cười khóe mắt đôi môi
Chúc mừng em một mùa thịnh vượng.
Jan 20.09
(Tổng thống Mỹ)
Dư vị
Khi những trái đắng đã nuốt vào cổ họng
Những dư vị của một mùa chia xa
Sân ga không còn người lui tới
Đèn đã tắt
Đường phố vắng hoe
Những người quét đường vừa bắt đầu ra đường dọn dẹp
Là con tim anh nhói đau
Biệt ly nào mà không buồn
Xa nhau vĩnh viễn như thế là đoạn tuyệt rồi
Anh không có lý do nào trở về căn nhà đó
Ai ngửi mùi hương bay nồng em lưu lại đó
Trang thờ hương khói cũng đã lạnh
Anh sẽ thăm nấm mồ của con kiến và cánh mai khô
Hải đường buồn biết mấy
Ai ngắm chiếc áo lụa vàng, và kính vạn hoa
Tất cả đã được dẹp bỏ
Không ai viếng thăm
Tình đã chết
Đời người chất chồng những éo le
Biệt ly cũng là chuyện thường tình
Định mệnh vốn cay nghiệt
Nhưng sao nghe cay đắng vậy
Mùa xuân sẽ tàn như chúng ta
Cánh hoa thược dược buồn biết mấy
Vầng trăng xưa khuất ở phía xa
Buổi tiệc cùng những ngọn đèn cầy cũng đã tắt
Kể cả tiếng hát
Sự nhớ nhung làm cháy con tim
Hủy diệt như đống tro tàn trong cổ mộ
Tiếng hú ghê rợn của những bóng ma
Tiếng kèn ai trỗi trong đêm khuya
Khúc biệt ly ấy ngân nga rất buồn
Báo hiệu từ nay mình vĩnh biệt rồi
Đó là dư vị đắng cay của cuộc tình tan.
(Feb,2/09)
Mai mốt em không còn
ở căn nhà đó
Hãy tưởng tượng ra xem
Mai mốt em không còn ở căn nhà đó nữa
Cửa sẽ khóa, nhện mới giăng tơ
Khép lại mùi tóc, hơi thở, và nụ cười em
Anh buồn biết mấy
Khi rời khỏi nơi đó em chọn giùm anh con kiến đen
Đã chết đêm qua
Em hãy tẩm liệm nó với cánh mai khô
Dưới gốc cây hoa tường vy sau vườn nhà em đã ở
Để mai mốt anh về lại Huế
Sẽ đến thăm gốc cây đó
Thắp một nén nhang tưởng niệm người dĩ vãng
Lòng đầy xót xa
Trời ơi, cuộc tình cay đắng
Trước khi khóa cửa ra đi
Em cất giùm anh hơi thở nồng nàn của em
Ở khe tủ, để khi trở lại
Anh bớt mùi vị đắng cay
Của cuộc tình dang dở
Em cất giữ trên trang thờ
Nén hương yêu của thời gian ấy
Để khi về cúng bái
Anh thấy tình yêu đôi ta còn thơm mùi nhớ
Nhất định ta còn trở lại căn nhà đó
Dẫu là giây phút cuối
Em hãy ngủ ngoan nơi vai anh
Mai ta về lại thăm đồng cỏ ấy.
(Ngày cận tết. 09)
Người mặc áo kính vạn hoa
mọi sự đã có đổi khác
mây thì trong, gió hiu hiu lạnh
cây cỏ đổi màu
phía chân trời cầu vồng bảy sắc
còn em thì sao
mùa xuân sắp tới rồi
em đổi sắc
chào đón xuân mới
em mặc áo màu kính vạn hoa
đẹp tuyệt vời
như thế là em đã hơn cầu vồng bảy sắc
nhớ thuở xưa anh vẫn chơi kính vạn hoa đó
nhìn hoài, bỗng thấy em trong đó
em rực rỡ hơn các sắc màu
khiến anh mê đắm
thế ra em đã có từ ngàn năm trước
và em là người phát minh ra cầu vồng và kính vạn hoa
để trang điểm cho cuộc đời
và mùa xuân này nữa
cả Huế đang hân hoan chào đón em
người mặc chiếc áo màu kính vạn hoa
bỗng dưng anh nhớ màu áo ấy biết chừng nào.
(Sắp tết)
Em mặc áo màu vàng
Chỉ tội những bông hoa vạn thọ
Thương cho cánh hoa quỳnh sáng nay
Xót cho cánh đồng rực rỡ
Đã thua màu lụa vàng em
Rõ ràng đây là chiếc áo em mặc thuở quen anh
Từ ngàn xưa, đã lâu lắm rồi
Thành ra chuyện Kim Kiều tái hợp là có thật
Anh vui biết bao
Anh cũng lại muốn như chuyện tình Lan và Điệp
Cuối cùng gặp lại nhau
Dẫu biết có muôn ngàn trái ngang
Họ đã vượt qua, như tiếng chuông chiều rơi
Anh đã gặp được em trước thềm quá khứ
Nhưng anh quyết đoán xây dựng tương lai
Anh là Kim Trọng đây, em ơi
Bao nhiêu năm trời luân lạc
Rốt cuộc cơ hội tái ngộ
Đầu năm em đi lễ chùa
Em mặc áo màu vàng như hoàng hậu
Phải rồi, em từ thâm cung tới
Chờ đón anh.
(Mồng hai tết.09)
Hải đường say nắng
Anh giận và ghen với đóa hải đường ấy
Chúng được đùa giỡn trên bàn tay em
Lại được nâng niu quá thể
Sao anh không được diễm phúc như thế
Anh không biết hải đường có từ đời thuở nào
Nhưng đẹp và đong đưa quá thể
Lại mỉm cười, nheo mắt, lãng mạn
Khiến con bướm vờn bay ngang cũng bực tức
Huống chi anh
Hái đóa hải đường phô bày lộ liễu nhan sắc
Với nhụy vàng thủ thỉ trò chuyện với em
Mới sang xuân nồng nàn ấm áp
Cho hay đó là số phận tốt của hoa
Còn anh thì một mình
Hay anh với hoa không duyên kiếp
Phận số long đong
Nên chưa kịp cầm tay em
Dẫu là một phút
Để được mơn trớn bàn tay ngà ngọc
Âu cũng là số trời
Than trách mà chi
Định mệnh hết
Anh chỉ ước mơ nhỏ nhoi
Được hôn lên bàn tay ấy
Chen lấn với hái nụ hải đường
Để dành phần thắng cho một riêng mình.
(Mồng ba tết.09)
Tưởng nhớ
Biết là em rời Huế ra Hà Nội một thời gian ngắn
Nhưng lòng anh trống vắng, hoang lạnh quá đi
Mặc dầu anh đang ở Los Angeles
Tưởng như xa biệt trùng trùng
Trong thâm sâu của mỗi người và trong tim
Có chất chứa niềm nhớ thương
Biết bao vời vợi
Trên tầng mây cao cũng biết xao xuyến
Trăng khuya ấy xiết bao lạnh lẽo
Mắt anh mờ đi có ngấn lệ
Sao có niềm nhớ như thế
Không ai biết được
Phần sâu kín của mỗi con người
Không ai lý giải giùm tôi
Nan đề đó
Em đi, Huế xa vắng tiếng reo cười
Ngay ngọn cỏ may cũng nhớ ánh mắt đó
Ngọn hải đường ủ rũ
Vì nhớ gót chân người đi
Chiếc thuyền nan qua nhà em bâng khuâng nhớ người
Chiếc ghe máy cũng buồn và lạnh lẽo
Trách người sao chưa về
Tiếng chuông chùa buồn bã
Từng hồi
Anh muốn ra khỏi niềm nhớ đó
Để lòng bớt bịn rịn
Cuối cùng đành bất lực
Như con rùa không bò ra tới biển
Tình yêu là như vậy sao.
(Feb.12.09)
Happy Valentine KLT
Nếu trên trời góp lại những vì sao sáng chói nhất
Nếu có 365 ngày Lễ Tình Yêu
cho những người yêu nhau
Anh sẽ gia nhập để được làm đồng chí với hiệp hội đó
Và sẽ dâng bó hoa hồng rực rỡ của Mùa Lễ tới em
Cùng nụ hôn thắm thiết và xin em đừng chối từ
Vì đó cũng là món quà trân trọng nhất gởi lần đầu người mình yêu
Bao giờ thì em về lại Huế
Anh sẽ làm những điều hứa đó
Mong em thắng cuộc đấu lý với bọn ma bùn
Để cho họ biết là bậc vĩ nhân hiếm có
Để cho chúng trắng mắt ra
Anh ủng hộ em trăm phần trăm.
(Feb.13.09)
Bí nhiệm một cuộc tình
Những cật vấn thường xẩy ra trong anh
Tình yêu là gì
Có phải con người sẽ có đôi cánh và bay lên
Đôi khi trở thành thủy thủ bạt ngàn ra khơi
Không cần con tàu chở họ ra khỏi hải cảng
Phăng phăng tiến tới, không ai cản nổi,
dẫu nhiều trắc trở
Hoặc cũng có thể trở thành đại bàng
Bay luôn thỏa thuê trong những áng mây.
Có gió bão bùng
Tâm trạng bây giờ là thế
Bỗng dưng thời kỳ này anh trẻ trung lạ thường
Anh hết cả bệnh tật và buồn bã
Khỏi hết những u uẩn và những vấn nạn trong cuộc đời
Anh an nhiên tự tại như một thiền gia
Không cần niệm chú đại bi lòng vẫn an bình
Có phải em đã ban cho anh phép bí nhiệm,
anh không lý giải nổi
Tại sao, vì đâu?
Anh không tra vấn nữa vì biết là phép lạ của tình yêu
Em vô lượng vô biên cho anh đôi cánh mỏng
Anh bay thật xa đến tận chân trời
Quay về tìm em đang đợi chờ bên dòng sông nhỏ
Em mỉm cười xinh tươi rạng rỡ (đôi mắt to reo vui)
Anh tự mình thắp một ngọn nến mừng ngày lễ
(Có mấy đứa cháu thay anh mang bó hoa hồng tặng em)
Xem như quà đính hôn đó nhé
Truyền thuyết kể rằng đôi lứa
sau đó bay lên mặt trăng
Thăm chị Hằng và cám ơn đã thắp sáng
những đêm hò hẹn
Cuộc đời dễ thương quá.
(Feb.14.09)
Những ngày tháng tới
Anh bất chợt liên tưởng những ngày tháng đó
Em bỏ anh đi biền biệt ngàn khơi
Chim cất cánh bầu trời vẫn yên
Chỉ có mình anh nổi sóng
Không có gì buồn hơn thế nữa
Máu từ con tim không chảy nhịp nhàng
Như muốn úa rã và nung mủ
Thật oan uổng cho một cuộc tình
Bao nhiêu nhớ thương đã nếm trải
Một cuộc rượt bắt của ảo ảnh
Anh đuổi theo cái bóng
Rốt cuộc đã biến mất
Anh lần mò trên những bãi biển
Tìm kiếm một vết chân ai
Chỉ thấy biển và cát
Tuyệt vô âm tín
Còn lại chú hải âu cô đơn
Và bóng mờ của anh
Rất xa lạ
Còn đợi mong những ngày tháng tới nữa không
Hay chỉ là bóng hình trong tưởng tượng
Những viễn mơ trong cuộc sống phù phiếm
Như đóa phù dung.
(Feb.18.09 trích TKL.II)
Được nhìn lại Huế
Cảm ơn em, cảm ơn những tháng ngày đó
Như vậy là em đã kể cho anh nghe Huế cũ của mình
Huế rưng rưng, bồi hồi nhớ
Đánh thức từng mảnh vụn của quá khứ
Những sợi khói mông lung từ một nếp tranh
Những ao bèo, giếng nước lạnh, và con cóc nỉ non
Những bụi mờ trên lăng Minh Mạng
Và những con đường xưa thân quen
Tưởng đã quên, xóa nhòa trong ký ức
Ai ngờ em đã thức dậy trong trí nhớ anh
Phải rồi, Huế sống dậy, đi đứng, lao xao
Kể cả tiếng guốc em đã vang trong quá khứ
Tiếng hò ai đó trên sông Hương
Có tiếng lao xao của sông nước
Làm sao anh quên lãng
Anh lại nhớ những bụi rêu trên những cửa thành
Hình như ai đó đang gọi tên anh
Có người nhắc nhở anh những ngày thơ dại
Và tình yêu tinh khôi của thuở đầu đời
Tử Cấm Thành đã đóng lại
Làm sao anh thấy được tần phi
Tiếng ngựa xe một thời vương giả
Nhưng điều đó có hề chi vì có em nhắc lại
Một dĩ vãng bừng sáng, nguy nga
Em trở lại Huế thay anh nhìn lại dĩ vãng
Chăm sóc cho anh từng cọng sen
Quét dọn trang thờ hương đã lạnh
Cảm ơn em đã vun bón những ngày tháng cũ
Để anh bớt băn khoăn, dẫu ở ngàn trùng.
(09)
Viễn mộng Hà Nội
Khi tôi đến Hà Nội đang nắng
Phố xôn xao và gió thì hiền
Những cây phượng vàng ửng lên vành môi
Người con gái đi qua khu phố
Tôi lạc lõng tìm em
Ba mươi sáu phố phường tôi qua
Không thấy em ở đó
Chỉ hoa sữa trắng ngần
Có chút gió thoảng
Mặt hồ gợn bóng mây khi qua hồ Trúc Bạch
Sao em không hẹn tôi ở đây
Chúng ta sẽ đi chùa Trấn Quốc
Nghe tiếng chuông chùa rơi
Và tiếng kinh Bát Nhã
Biết tìm em bây giờ, ở đâu
Hay tôi phải về lại Los Angeles
Buổi chiều tôi tới Hồ Gươm nhìn nước lặng lẽ
Tôi nhìn xuống bóng nước,
cũng không thấy hình bóng em
Hay em đã trở lại Huế
Tôi ước mơ gặp em bên Hồ Tây
Chúng ta nắm tay đi ngang qua đó
Đường Cổ Ngư xưa vẫn còn
Em nũng nịu khi tôi vội hôn em
Má ửng hồng, tay chân bối rối
Ôi giây phút mặn nồng
Cuối cùng giấc mơ là giấc mơ
Tôi phải về Los Angeles.
(09)
Nữ Thiền sư
Em ngồi đó như Phật bà
Lại mặc áo vàng như sư cụ
Có ai đó tặng em hoa hồng tươi sung mãn
(Nên nhớ đây là cổng chùa nơi trang nghiêm, thọ giới)
Chuyên trì tụng, tụng niệm sẽ thành chánh quả
Anh đang theo thầy Huyền Trang thỉnh kinh ở Tây Trúc
Khi về ngang đó, anh bỏ thầy, để đứng lại nghe em đọc thơ thiền và ngắm trăng
Uống trà cùng các bổn đạo
Quên chuyện tu hành còn em thì quên về Tây Đức
Ở lại Huế với anh
NAM MÔ QUAN THẾ ÂM BỒ TÁT MA HA TÁT
Đệ tử kính lạy
Thưa Thiền sư, Giáo sư TKL
Em hiên ngang, rạng rỡ quá đi trong đêm thơ đó
Ánh trăng cũng đồng lõa với em
Ôi giáo sư yêu quý của anh
Anh muốn làm học trò của cô, và học với cô suốt đời
Anh giả vờ ngủ để được nghe em giảng
(Và thường ngắm nhìn em nên đội sổ)
Nhưng anh can tâm để được hạng chót của lớp và được nàng yêu
Anh cũng đọc kinh Kim Cang và Địa Tạng và lớp Thiền thơ của em
Nhưng thấy em xinh tươi quá đi nên anh quên hết
Cuối cùng bị đày đi ở xứ người
Anh dạo này không khỏe
Vì thức đêm nhiều quá bởi nhớ đến em
Thôi thì chết vì em anh cũng cam lòng
Đó cũng là tâm nguyện cuối cùng
Em đi chùa cầu an cho anh
Phật dạy vô biên phiền não đoạn
Vô lượng pháp môn tu
Nhưng lòng anh một trời ân hận
Vì một đời không lấy được người mình yêu.
(09 sau tết Nguyên Tiêu)
Con đò có kết hoa vạn thọ / 2
Lần này thì giấc mơ tuyệt vời biết bao
Em đồng ý với anh đi tiếp trên bước đường đời
Có sự đồng ý của hai họ
Và cũng có sự hỗ trợ của Vương Mẫu
Giấc mơ kỳ ảo tiếp ngay sau đó
Chiếc thuyền được kết hoa vạn thọ
Cùng những sắc màu khác
Anh thấy có cả võng lọng
Áo cẩm bào anh mặc
Còn em thì thật tuyệt vời
Chiếc thuyền hoa đi trên dòng sông Hương
Bầu trời xanh, chim hót và pháo nổ
Anh hân hoan biết bao và em thì mỉm cười
Huế lâu lâu mới có dịp như thế
Cảm ơn sự kỳ bí của em
Đã gởi tặng anh thần dược đó
Cùng giấc mơ tiên.
(Đầu năm mới 09)
Trái tim ở bên trái
Khi những lý lẽ không biện minh được
Trí tuệ đành thua những phân giải
Là lúc trái tim dồn dập nhịp yêu thương
Dòng máu không chảy đều
Tôi biết tôi đã yêu em tận cùng
Trái tim bên trái tôi như muốn kêu lên
Hãy níu lấy cơn mộng tuyệt vời
Hãy giữ giây phút hiếm quý
Thật khó trong đời mỗi người
Đã muộn màng quá phải không em
Không, mình đang thở giây phút mặn nồng
Cho đến hơi thở cuối
Dẫu ở trời đông hay trời tây
Em vẫn rực rỡ như đóa hoa quỳnh
Dẫu em là cánh chim thiên di
Cuối cùng cũng trở về bên trái tim tôi
Đó là định luật.
(09)
Cơn mơ
Anh không muốn nghe tiếng điện thoại reo sáng nay
Khi cơn mộng ùa vào cùng với giấc ngủ
Lâu quá mới có một lần như thế
Kỳ diệu thay là em
Qua những mùa xuân, hạ, thu và đông
Anh ở giữa mùa đông
Mọi sự cố đều mệt mỏi khác thường
Em hiện đến sáng nay (dù chỉ là giấc mơ)
Nhưng đã thay đổi hết cả
Thần trí anh minh mẫn lạ thường,
anh nhớ những ngày bỏ học
Đi nơi chốn xa cùng em
Quên mọi đại ngàn cùng cây cối
Chỉ còn lại đôi chúng ta
Trán anh không còn những nếp nhăn
Đôi mắt đục ngầu vì thời gian chồng chất
Anh có thể nhìn thấy những sợi tóc và viền môi em
Con tim ngột thở vì em, nó như con ngựa chứng
Tiếng thở của hai buồng phổi rất tinh khôi
Cuốn hút gió từ vạn trùng khơi
Chàng thanh niên ngày xưa đã trở lại
Những tuyệt vọng bay đi
Vạn nỗi buồn tan biến
Khi có em anh tràn đầy hi vọng
Chúng ta sẽ bay vòng trái đất
Uống cạn ly rượu của trời
Vui cùng chim và đùa với trăng
Những sợi tóc xanh đã trở lại
Trần gian vui biết bao
(09)
Nhà thám hiểm bị bỏ rơi
Anh đột ngột được thám hiểm đi vào trái tim em
Đường đời sao lắm uẩn khúc và chông gai
Tim em thì cũng đường đi khúc khuẩn
Phải thay cây đuốc mới len vào được những van tim
Để ngược dòng máu đen qua dòng máu đỏ
Cuối cùng về được bến cảng của tim em
Anh đứng lặng ngắm và thử phân tích trong tim em có gì
Mà sao nhiều ô vuông ở đây vậy
Một ô dành cho triết lý
Em suy diễn những tầng mây
Và nhìn đời bằng đôi mắt to,
Một hạt cát của biển
Và cuối cùng nơi đây chính là cát của trùng khơi
Một ô vuông khác chứa đựng tình yêu
Tim sôi sung sức, reo vui, thiết tha, cuồng nhiệt
Anh đem vào phòng thí nghiệm và thấy nước trong veo
Nghĩa là sao? Chừng đó anh vẫn chưa biểu lộ
được tình yêu em
Hay phải bỏ thêm phần acid
Để thấy tim em phập phồng và cháy sáng
Anh đã sáng tác ngàn câu thơ tình cho em
Gửi mọi năn nỉ vượt đại dương
Rốt cuộc chỉ một khoảng vắng lạnh
Sao em không dại khờ đi em
Để anh được đi sâu và ngủ yên trong trái tim đó
Em tỉnh táo khi nắm tay
Sao không bồi hồi xúc cảm cho mấy gã tình si lần lối
từ Mỹ Châu về tìm em
Một ngàn câu thơ làm quà sính lễ
Thỉnh thoảng nhắc nhở sợ anh vượt biên giới
(Em chỉ là em gái thằng bạn thôi sao)
Trái tim này băng giá, vô tình
Anh bỏ về tay không.
Anh sẽ ru em ngủ
Đừng khóc nữa, anh sẽ ru em ngủ
Anh sẽ kề cận em suốt cuộc đời mà
Em sẽ được mơn trớn vuốt ve
Tận cùng sợi tóc
Hãy nhắm mắt lại anh sẽ ru cho em
nghe bài hát thời xưa
Một ngàn câu ca dao tình tứ
Một triệu chuyện cổ tích trong kho tàng
văn chương dân gian
Hàng triệu câu ngụ ngôn
Vạn vạn câu tục ngữ khiến em cười hoan hỉ
(Khúc khích cười và anh tiếp tục ru em ngủ)
Và nếu em vẫn chưa ngủ được
Anh sẽ hôn lên má, trên môi em và vuốt nhẹ chân em
Đó là phương pháp trị liệu của đông phương
gần như thất truyền
Khiến em tiếp tục giấc ngủ (như con mèo
ngủ trên tay anh)
Anh có chiếc quạt mo phất phới để em yên giấc
Trong giấc mơ em mỉm miệng cười (duyên quá đi thôi)
Em có còn mộng đẹp, mộng đôi vợ chồng,
hai đứa lên chơi đồi cao
Anh hát bài Mộng dưới hoa có sự phụ họa của em
Tiếng sáo của ai đó trong gió chiều
Chú trâu và nghé ngọ
Đồng ca
Nếu mà em thức giấc nửa đêm
Anh sẽ hôn em nụ hôn đầu ngày
Tiếp tục một ngàn câu ca dao cho đến khi trời sáng
Đừng la rầy anh nữa, anh còn ở với em hết một đời này
Nếu cần anh sẽ kể chuyện Liêu trai chí dị
Chuyện con Tấm con Cám
(Em sẽ phì cười vì anh nghịch ngợm quá đi thôi)
Ngày mai anh sẽ kể tiếp cho em nghe, và ru em ngủ.
Dấu vết I
Từ đó không thấy vết chân nàng
Áo trắng nón nghiêng một phiền cổ luỵ
Hiện tượng đó ghi sâu trong tôi
Như vết chém
Tất cả là nỗi hoang vắng
Khi em rời khỏi đây với chiếc ghế trống
Hơi ấm vẫn còn đó
Dư vị của cuộc tình đã mất
Làm sao tìm được chiều hôm qua
Tất cả đã trở về với dĩ vãng
Hoặc chiều hôm qua trở về
Cũng là một chút hiện tại đã qua
Đó là triết lý của ngày hôm nay
Như ngày hôm qua
Rồi đây em trở lại trên chốn đi này
Dấu chân cũng sẽ xóa mất
Nhưng anh vẫn quý hơn dấu chân ấy
Dẫu đã tàn phai.
Như Huế, như em
Khi những dông bão đi qua đời ta
Trận mưa đã xóa dấu vết chàng
Những sai lầm đã thành ác mộng
Là nỗi nhớ thương ngập tràn
Phải rồi, tình yêu là lưỡi gươm
Đã hủy hoại trái tim chàng
Ôi, nơi vết đau nào hơn thế nữa
Anh đã vì em thổ huyết hôm qua
Đôi ta nay là đã xa nhau
Ngồi đếm lại những ngày thương nhớ
Đốt một que diêm soi vùng ký ức
Cũng nồng nàn như mới hôm qua
Ta đã sống tột cùng sự sống
Những khốn cùng và những hiển vinh
Những ưu tư và những hy vọng
Nỗi niềm riêng ẩn giấu trong đời
Xem như em vì ta mà có một ngày
Phần oan trái xin chàng nhận lấy
Khi những bông mai bắt đầu héo úa
Là hai ta chia tay
Chiếc ghế sẽ trống vắng
Có ai biết dấu chân đã qua nơi đây
Bụi sẽ phủ xuống theo ngày tháng
Từ đó không ai thấy vết tích chàng.
Bái biệt Huế
Bái biệt cố hương tôi đi đây
Trong lòng tràn đắng cay
Đi là đi sao, đi là đi đành đoạn
Bái biệt chỗ cắt rốn chôn nhau
Nơi mẹ đặt tên cho con nuôi con khôn lớn
Nơi cha dắt con ra đồng gặt mùa lúa mới
Nơi chị dỗ dành giấc ngủ ban trưa
Nơi tiếng ve kêu đầy trời tha thiết
Nơi anh yêu em nụ hôn lần đầu
Khi tôi về Huế trách tôi
Bao nhiêu năm không về thăm Huế
Hai vài cầu ôm lấy tôi, hờn tôi
Ngay cả con đường cũng giận lẫy
Ngay cả cánh phượng cũng giận lẫy
Trăm vạn điều chưa tỏ trong một phút giây
Triệu triệu, ức ức kỷ niệm khi nhắc đến Huế
Mà lòng thì trùng điệp bao nỗi nhớ thương
Bái biệt Huế tôi đi đây
Nắm chặt tay mấy đứa cháu mấy đứa em thơ dại
Tiễn tôi đi tận sân bay Phú Bài
Bái biệt cố hương tôi đi đây
Có khi là mãi mãi.
Giận lẫy Huế
Tôi thật muốn tìm một cớ gì khi bỏ Huế mà đi
Như giận Huế lụt hoài
Như phượng nở đỏ quá trong trường Đồng Khánh
Trách chi em mặc áo trắng hoài hoài
Để người nhớ người thương
Trách con sông Hương nước trong chi lạ quá
Để khi xuống thuyền
Thấy bóng hình em dịu dàng thế đó
Trách tình làng nghĩa xóm
Đã chào đón tôi đã tiễn tôi đi
Hai hàng nước mắt
Không ngăn chặn được
Để khi rời bỏ Huế tan nát một tấm lòng
Trách tiếng gà gáy sáng trách tiếng chim kêu
Giục tôi dậy
Để chuẩn bị cho một chuyến đi xa
Biết đâu là mãi mãi
Ở đời ai cũng có một quê hương
Tình sâu nghĩa nặng
Mãi mãi chưa được đáp đền
Ai cũng có một mối tình đầu
Để ấp ủ
Để chia xa
Nếu ở trên đời mọi chuyện được vuông tròn
Thì còn chi mà nói
Giận Huế chi lạ, Huế muốn níu chân tôi lại,
bịn rịn khi tôi ra đi
Đôi khi là vĩnh biệt.
Đoạn cuối của bài Hồi tưởng
Anh là Từ Thức về trần tìm em
Mọi chuyện sao đổi thay quá thể
Em không còn ở đó nữa
Căn nhà vắng tanh
Bởi vì chưa gặp được em nên cứ tìm hoài
Trời cao và biển rộng
Khi mất nhau mới hối tiếc
Ôi, một thuở hàn sinh
Anh trở lại khu vườn đó
Cây ổi vẫn còn, hải đường say nắng
Trăng vẫn treo trên ngọn cây
Có tiếng ve kêu đầy trời
Báo tin một mùa hạ tới
Chính khu vườn đó mình đã hẹn hò
Cùng nụ hôn đầu tiên
Có hơi thở dồn dập
Từ đó bắt đầu một cuộc chia xa
Tình Huế vu vơ, tình Huế dại khờ
Dấu ấn lần đầu sao mà quên đặng
Thằng bạn cũng đi mất
Anh biết tìm em nơi đâu
Nửa thế kỷ sau mọi chuyện trôi xuôi
Nghe giọng của Huế mình bên kia làn sóng
Huế thức dậy, bước đi tìm kiếm
Lục lọi xem em ở nơi nào trên trái đất
Một dấu tích ly tan cùng những niềm nhớ
Còn hy vọng nào chăng.
(2008)
Bóng mây
kỳ diệu thay rốt cuộc ta đã biết
có thăng hoa và có khi tàn
những gom góp của một phần sự sống
chợt một hôm không thấy bóng ta về
ta sẽ đi tới biển Đông tìm kiếm
chút hư không ta đã bỏ quên
mấy huyễn hoặc vừa bỏ mất đâu đó
có gì đâu nghĩa của mất hay còn
ta đã đi tìm những bóng mây
ta đã đuổi theo những hư huyễn
bên kia có một con đò
ta dừng lại qua sông và hết
hóa ra đó chỉ là những hạt bụi
hạt bụi tan trong biển ta tan trong mây
gió cát lùa hình thành sự sống
ta trở về cũng bàn tay không.
Những ngày thôi, đã cũ
Có những ngày có thật trong đời ta
Như rong rêu
Như núi
Có những hạt bụi trong mưa
Làm sao em hiểu
Ta kiếm gì trong bóng hư không
Chút mây bay đi, chút mây tan biến
Ta mới đó chừ ta sắp mất
Biết bao là những vô lý trong cuộc đời
Như những hạt cát trong biển
Ta trôi trên sông
Đừng mất công tìm kiếm những ngày tháng cũ
Kể cả dĩ vãng
Cùng sự sống
Và dấu chân
Đã biến mất.
Những đổi thay
những lá nọ đã không thôi thay sắc
kể cả gốc đại thụ
và em nữa
và anh
những cuồng điên và buổi chiều nay
đã qua đi
thật vậy
đã qua
này tuổi trẻ
trong lắng sâu của một tình cờ
không còn nữa
đã qua một thời.
Hủy diệt
Lá thư cuối cùng gởi nhau
Anh cố gắng hủy diệt
Thành tro than
Anh muốn ra biển
Cùng với đám hải âu
Bay thật xa
Thả ra khơi
Đống tro tàn cũ
Đống tro tàn đó vẫn còn lại đó
Trong một góc sâu tâm hồn anh
Và mãi mãi.
Cảm ơn
nhiều khi chúng ta quên ơn một buổi chiều
một ngọn nến đã thắp sáng tình ta
và trăng sáng đã soi bước chân em
bên dòng sông đã cũ
cũng phải cảm ơn những hạt lúa
đã nuôi tôi những ngày tuổi trẻ
biết ơn những hạt sương
và thành phố nhỏ
cuộc tình của chúng ta
rốt cuộc cũng chấm dứt
cảm ơn những tàn phai
đã đi qua đời mình
cảm ơn vinh nhục
làm sáng tỏ lý lẽ cuộc đời
cảm ơn trí tưởng cùng những khổ đau
để viết bài thơ này.
Nghĩa tình riêng
Gạt nước mắt cố quên tình lận đận
Nghĩa tình riêng tẩm liệm đáy quan tài
Ngàn năm nữa ai bới tìm tro bụi
Có thấy không còn lại một ân tình
Nghĩa không trọn ôi một trời oan uổng
Tình cách chia đành đoạn nát tan rồi
Cảnh cũ người xưa trôi đầy cay nghiệt
Trách hơn ai, ai thấu hiểu cho cùng
Trong cùng tận mọi người gìn giữ lấy
Chôn liệm cùng với một mối tình riêng
Kinh sám hối âm vang cùng sông núi
Có giải oan, có siêu độ cho cùng
Nếu lại được dưới bảy tầng địa ngục
Đi cùng nhau cho trọn hết con đường
Trong quạnh quẽ rơi dùm nhau hạt nắng
Ánh lửa diêm cũng đủ ấm nhau rồi.
Vườn trưa
Mỗi khi nhớ lại lòng đau thắt
Một chút vườn trưa cũng nhớ thầm
Nghe nắng lung linh trên mái tóc
Gió lùa áo lụa nhẹ vờn bay
Bài thơ viết vội chưa trao gởi
Đã tan đã nát giữa quê hương
Bao Vinh vẫn cũ như người ấy
Gia Hội xanh màu, con nước đau
Tóc em còn có vương hương bưởi
Lá bàng rơi rụng dưới chân ai
Nải chuối buồng cau thơm mùi phấn
Dừa trắng như chuyện cổ tích xưa
Gà gáy nhầm canh kêu eo ếch
Ve kêu dậy xóm giữa trưa ngày
Máy cày ơi còn thơm mùi rạ
Trách cứ anh sao bỏ cuộc tình
Cổng cũ rêu xanh buồn biết mấy
Thuyền mô khua động một dòng Hương.
Dẫu em ở đâu / đoạn 1
Dẫu em ở đâu dưới ánh mặt trời
Anh sẽ xòe đôi cánh và sưởi ấm em
Dẫu em biến thành tro bụi
Thì anh cũng sẽ đốt đuốc tìm em ở vạn trùng khơi
Biết em là tiên bị mắc nạn
Vì lấy trộm thuốc cứu anh
Anh sẽ lên đó và chịu nạn cùng em
Suốt cả đời này (và đời sau nữa)
Biết em vì cơn mưa mà nhỡ một đời
Anh muốn là người học trò chép phạt một ngàn lần
Viết tên em trong trái tim anh
Cũng vì anh dại khờ, ngày xưa, miệng câm như hến
Nên bị đày làm kiếp nhớ nhung
Cũng vì uống miếng trà xanh em mời anh
Nên có một đời oan uổng
Bởi không nên duyên, nên trời đày anh làm thi sỹ
Cùng dòng lệ một đời cách chia
Dẫu em ở nơi đâu anh cũng làm thơ
Để trả nợ một đời tình tan tác
Bao giờ em trở lại đây, nàng tiên
Nhớ gởi giùm anh một chút sương khuya của Huế
Mang cho anh mấy giọt mưa rơi
Để anh cất giữ trong hòm gia bảo
Truyền vạn kiếp sau.
Dẫu em ở đâu / 2
Biết ta khó có dịp trở lại đó
Cuộc đời là những ngang trái cách chia
Khi những sợi tóc bạc trắng
Và ngày tháng chồng chất
Anh làm sao cưỡng được mệnh trời
Bởi vậy nhân chuyến em về lại Huế, anh nhờ vả
Hỏi thăm giùm anh từng hạt sương
Và ánh trăng mờ trên sông khuya khoắt
Cùng giọng hò của ai đó
Hỏi thăm giùm anh bầu trời trong, và trắng xóa
Của mùa hạ cũ
Và những tơ trời đậu trên cành cây sầu đông
Với màu trắng của một cành hoa sứ
Cành phượng vỹ năm xưa còn đó không
Chiếc đò còn đón em đi học về
Nghe giùm anh tiếng chuông chùa
còn vang vọng trong đêm
Con dế mèn còn kêu đầu ngõ
Và tiếng chú thạch sùng than thở nửa đêm
Trách anh sao không về cùng em một chuyến đò ấy
Khi nào em trở lại đây
Anh sẽ làm cho em một ngàn bài thơ Huế
Có mưa nắng dại khờ, hải đường say nắng
Để tạ ơn em đã mang về cho hành lý thật nhiều
Hương hoa quê nhà, biết bao thương nhớ.
KLT của anh
Hôm nay ở Los Angeles mưa nhiều lắm
Anh chợt nhớ em thật nhớ em
Tiếng cười trong vắt sao thương quá
Có nhớ đến anh vài phút giây
Em có buồn không khi cô đơn
Một gian nhà trống, một linh hồn
Ngày vắng, chiều xa thương thuơng quá
Mơ một ngày vui của tụi mình
16/02/09
Phác họa một mùa Xuân
đang tới
những đám mây đen đã tới, đã đi
những tế bào chào mừng trở lại
cỏ và cây nở màu xanh biếc
vạn vật như thể bắt đầu
khởi đầu một ngày mới
có niềm vui khó nói ra lời
tất cả đã đổi khác
với đất trời
bỗng dưng ta trẻ trung lạ kỳ
cây yêu thương nở từng cụm nhỏ
chim yến bay rất đỗi tình cờ
ta cũng đổi khác
rất thanh xuân.
Những ngày của mệt mỏi
từ biệt nhé, từ biệt nhé những ngày đã sống
không còn những gì mới nữa
kể cả ngọn lửa
và tro than
thân xác và trí nhớ
sắp từ biệt
cuộc tình ấy cũng chấm dứt
chôn theo những u uất
và nỗi buồn
còn lại đây vết thương
không lành.
Ngọn lửa và thiên đường đã mất
rất tình cờ ta trở lại đó
đã nửa thế kỷ đi qua
với bắt đầu và những vết thương
không thể nào lành lặn được
cây cối vẫn như thế
sương bay đi và trời rất xanh
mặt hồ vẫn yên tĩnh
riêng ta, những dòng nước mắt chảy
có thể nào cuộc tình như thế sao.
Bóng đèn cháy
Như ánh sáng rồi cũng đổi màu
Như thinh không
Như tĩnh lặng
Như đêm
Anh sẽ kề cận bên em
Chờ trăng sáng
Không cần bóng đèn ấy nữa.
Vẫy tay chào những mùa hư ảo
Như cánh bèo trôi về nẻo cuối
Chuyện đời nay đã cổ tích xưa
Bánh xe thổ mộ lê từng bước
Ngựa đã ê chề kiếp sống buông
Vẫy tay chào những mùa hư ảo
Tẩm liệm theo cùng bóng tịch dương
Chôn kín từ nay đôi mắt đó
Vĩnh biệt bình minh rực rỡ màu
Thăm thẳm sâu là những muộn phiền
Đắng cay tê điếng thịt da xương
Nuốt đi dòng lệ trôi trong máu
Thổ huyết hôm qua với giận hờn
Bày biện chi những cảnh đoạn trường
Tặng nhau sao cảnh nát tang thương
Hiện đang một mối tình bi hận
Mật đắng trào môi thêm đắng cay
Bỏ lại đằng sau một nụ cười
Bỏ tình bỏ nghĩa danh lợi trôi
Từ nay và cả ngàn sau nữa
Đừng nhắc tên tôi giữa cõi đời.
Để cảm ơn em tình tri ngộ
Thề với hẹn làm chi thơ mới viết
Hẹn cùng đi suốt cả mấy con đường
Với biển mặn trăng thề ta nguyện ước
Được cùng nhau mãi chẻ tóc xe tơ
Vốn liếng anh chỉ một mối tình si
Đã tiêu cặn kẽ từ em bội ước
Đã khánh tận lòng thủy chung ước hẹn
Thôi cũng đành, cùng lỡ chuyện trăm năm
Nay đôi chúng ta cũng đã không còn
Chừ rất ít những ngày vui hạnh ngộ
Cũng lỡ dở lang dang chuyện hoang đường cũ
Nói làm chi lời ước nguyện mai sau
Đền bù được gì cuộc tình không trọn
Hái trăng non mây trắng một con đường
Ngắt chùm hoa khế ngọt chút dư hương
Để cảm tạ ơn em tình tri ngộ
Xin chút gió xưa về đây tẩm liệm
Mộ ân tình khép lại kể từ đây
Xin chút nắng xưa của mùa hạ cũ
Nén hương yêu để thơm một quan tài.
Nghĩ tới một ngày
em rời khỏi Huế
Thế nào rồi em cũng phải đi
Chim bay về núi, em sẽ biệt tăm hơi
Chuyện ly cách lúc nào cũng có
Em sẽ đi thật xa, bỏ Huế một mình
Ruột quặn thắt bởi nghĩ tới nơi đó
Đừng trách những cơn mưa của Huế
Đừng oán những con ve kêu khi mùa hạ về
Nếu Huế không buồn thì anh đâu làm thi sỹ
Anh lớn lên bên này tả ngạn
Nghe tiếng chèo khuya lòng không muốn rời xa
Nhưng mà rồi cũng phải đi
Người đi thì phải xa, định mệnh đẩy đưa
Để mỗi khi rời Huế biết bao ngậm ngùi
Như em rồi cũng phải đi xa, thật xa
Em thương Huế biết mấy, cũng có ngày giã biệt
Căn nhà đó sẽ vắng bóng em
Thật khó biết bao giờ em trở lại
Anh về lại đó biết đâu mà tìm
Em xa ngái vẫn trùng khơi biệt tăm biệt tích
Một mình anh đi giữa phố phường
Lục lọi xem em có gởi lại vết tích gì cho anh không
Chuyện sinh ly, biệt xứ cũng là chuyện bình thường
Nhưng mất em lòng anh thương xót lắm
Hay là em gởi lại linh hồn ở lại đó
Để trầm hương ngát một dòng sông.
Tiếng chuông
Tiếng chuông sáng nay nghe ngân vang
Tiếng chuông thức tôi dậy một thời dĩ vãng
Sóng nước đuổi nhau cùng tiếng chuông
Tôi muốn hụt hơi vì ngân vọng
Tiếng chuông khiến tôi nhìn thấy một chân đời
Bao nhiêu kỷ niệm ngân nga của ngày tháng cũ
Dĩ vãng dồn dập khiến tôi như muốn nghẹt thở
Chuông ơi, chuông ơi
Vậy là tiếng chuông đi suốt chặng đường đời
Vây hãm tôi, giày xéo tôi đến hồi chung cuộc
Dẫu đi xa ngàn vạn dặm vẫn nhớ thương hoài
Người đã xa, đi xa mãi mãi
Xin tha cho tôi chuông ơi chuông ơi
Xa nhau như thế là đoạn tuyệt rồi
Chuông chùa ngân đời trong hơn tôi
Như một đoạn kết
Nhưng thế nào rồi tôi cũng sẽ về nghe lại tiếng chuông
Sám hối bao nhiêu điều của dĩ vãng
Nhớ đau từng khúc ruột
Của ngày tháng qua
Chuông chiều vẫn ngân hoài như thế.
Hãy đến tham dự
đám cưới đó đi
Em cứ đến tham dự đám cưới đó đi
Đó là lệnh của ngài Thám Hoa
Võng lọng và dàn Nhã nhạc
Tấu khúc mỗi khi em bước tới
Em lại được ngài Đô thống đón rước
Thì về chầu hầu
Quân dân hai bên đường tung hô vạn tuế
Võng lọng, ngựa, quân hầu và cờ xí
Nghiêm chỉnh đi bên em
Phường ngũ âm của cung đình phải tới
Cùng xênh phách và nhã nhạc
Đến nỗi hai họ quy phục
Bà Thám Hoa uy nghi trong quốc phục triều đình
Em hãy đến tham dự đám cưới đó
Quan Thám Hoa chờ em
Chú rể và cô dâu vô cùng cảm tạ ơn đức
Ghi trên bảng vàng bia đá.
Tiếng động
Có những thời gian dài ta không nghe cả tiếng động
Im lìm như đời sống
Giọt nước mắt không chảy nữa
Thời gian không đi qua
Là chấm hết
Không có gì ngạc nhiên nữa
Kể cả định mệnh
Những thăng trầm
Và những lời thì thầm của thị phi
Lời sàm tấu đều vô nghĩa
Ta thành con nộm giữa cánh đồng.
Ở dưới đáy sâu
Em sẽ trồng cây hoa thược dược
Và nắng mưa
Khi những mùa mưa bão tới
Cây sẽ rụng vàng như chúng ta
Giữa chúng ta vạn điều bất trắc
Có vạn điều chưa thể nói cùng nhau
Và trần gian cùng vũ trụ chia tay
Không thật biết kể những điều mong đợi
Chẳng thể là mộng giữa thực hay sao
Và chung cuộc mọi điều đều tan biến
Cuộc tình ấy cuộc tình không thể hiểu
Cũng vu vơ như mọi chuyện không ngờ
Tưởng như thế là kết thúc, chấm hết
Vẫn tương lai nối kết một tương lai
Và vĩnh viễn còn nguyên hồn đứng đó
Một mối tình mãi mãi những thương yêu.
Những ngày tháng đã qua
Có những tình cờ và những mơ mộng
Hạnh phúc và khổ đau
Suốt chặng đường ấy
Ta đã gặt hái được gì
Ngoài khổ đau
Em đã cho ta những trái đắng
Cảm ơn.
Lặng lẽ một buổi mai
Rất có những ngày như thế
Quẩn quanh đây như một nỗi buồn
Sự có mặt của hiện tại
Trở nên vô nghĩa
Cây lá vẫn xanh tươi
Hoa vẫn nở
Có những chú chim đi qua nhà mình
Ca vui
Sao ta buồn quá
Mình có rất nhiều những chuyện đổi mới
Như trái tim đã hư
Mắt và môi cũng đổi khác
Không còn xanh nữa
Tuổi trẻ đã chấm dứt.
Con sông ấy
Một lần ấy tôi qua đây
Một lần ấy
Đã trôi trên từng ấy tháng
Từng ấy năm
Và bỏ đi
Con sông ấy đã trở lại
Như cọng bèo
Trôi qua đời mình rốt cuộc
Con sông ấy đã chết.
Chiều rất buồn
Như những hàng thông nằm ngủ trên vai anh
Những buổi chiều vàng
Như em
Rồi những buổi chiều sẽ qua đi
Những buổi chiều không mang một ý nghĩa nào hết
Không còn ai trên trần gian này nữa
Chỉ là sự im lặng tuyệt đối
Của một buổi chiều
Chỉ là cái bóng
Xiêu về phía mặt trời
Đừng xóa đi bầu trời ấy
Một màu xanh thấu tận chân trời
Nếu có thể có con chim bay về phía ấy
Tô điểm với một vì sao mọc sớm
Anh chỉ ước ao chỉ thế đó
Trước khi trời tối hẳn.
Rồi mai em ở đâu
Em rực rỡ từng một giây một phút
Nhớ thương nhau xin thắp cho nhang đèn
Tro tàn đó bay cùng khắp trái đất
Tìm giùm tôi bóng dáng một người thôi
Có hề chi chuyện sống chết ở đời
Miễn được thấy trong nhau còn chung thủy
Ở nơi thẳm sâu dưới đáy linh hồn
Còn thắp sáng ngọn đèn tình yêu đó
Phật có dạy đời thật là bể khổ
Tôi đâu ngờ đau đến tận da xương
Những sợi tóc cùng với đôi mắt đó
Dấu chân xưa hằn từng bước trong đời
Có người nói khi người đã già rồi
Một lần cuối ôn lại thời trai trẻ
Trong quên nhớ của cuộc đời sót lại
Tôi thấy em nguyên vẹn ở trong hồn.
Đã trễ muộn rồi
Cầm bằng như đã trễ cả rồi
Dở dang, tất cả thế gian ơi
Trẻ trung ngay cả trong tay nắm
Đã muộn em ơi, muộn cả rồi
Em ơi trăng có khi về trễ
Mây có khi nào đợi nắng lên
Có nói chi cũng là dang dở
Có nói chi cũng trễ muộn rồi
Đá nát vàng phai, quá trễ rồi
Trăng thề chung thủy bước chung đôi
Nghĩa tình đã hết mong gì nữa
Mà nói chi thề thốt nặng lời
Mai mốt đây anh cũng bỏ đời
Bỏ tình, bỏ nghĩa, bỏ thương yêu
Em có thương anh thì nhớ lấy
Đốt giùm hương nguyện, đốt hương yêu.
Lông ngỗng và cuộc tìm kiếm
kỳ thú
Anh muốn làm một chuyến đi xa
Vượt cả đường sông và đường biển
Dẫu khó khăn cách mấy anh muốn thấy em
Là của anh
Em nhớ rắc lông ngỗng trên lối đi
Anh sẽ dò la tìm em mọi miền
Cuối cùng, thế nào anh cũng gặp lại em
Qua bao dâu bể
Anh bây giờ trở lại người bình thường
Nỏ thần và gươm đã bị vô hiệu hóa
Ngay cả thành Cổ Loa
Cũng đã dẹp bỏ
Anh sẽ đi theo em
Về chơi Huế
Em mở cửa con tim em đi
Anh sẽ lưu ngụ suốt đời ở đó
Với vô ngần mộng mị
Thơm ngát hương trầm
Đành phải thua định mệnh đi em
Đừng trốn chạy như ngày xưa nữa
Cuối cùng ta gặp lại nhau
Một đời ước hẹn
Cuộc tìm kiếm kỳ thú biết bao
Cảm ơn lông ngỗng và Huế
Đã tìm được em.
Buổi sáng
Những hoa tím cũng nở
Tựa hôm qua
Đất cùng trời vắng lặng
Như chúng ta
Hãy đi sâu vào sự sống
Sẽ thấy gì
Ngoài những hạt lệ
Hạt lệ buồn.
Tế bào
Với những ngày tháng và tôi
Như những tảng băng
Cũng lụi tàn
Nghe những tàn phai rơi rụng
Chiều tà
Những đóa hoa cẩm chướng
Vẫn đỏ ối
Sắp rụng
Tôi còn nỗi thinh không nào nữa
Như những tế bào
Đã chết.
Những phiến hư không
Như mây và trời
Trong hư ảo
Là tôi
Những lá thiên thu từ trời
Mặt trăng và ánh sao vốn không có thực
Như tình ta
Một thuở ấy ta và em cùng nhau xây cất
Một lâu đài và một thủy cung
Những ước hẹn – với vô ngàn ước hẹn
Đã tan bay trong một lúc không ngờ
Ôi những phiến phiêu bồng thuở trước
Đã không còn dấu tích ở nơi đâu.
Những không gian vắng
Có thấy không những đợt hư hao
Trên những sợi tóc
Dưới đáy tim
Có điều gì không chiều nay
Một thời đã hết
Những quanh quẩn của không gian
Và kiếp người
Cùng sự hủy diệt
Như những cành cây khô
Đã héo úa.
Và cành lộc non
Anh còn rất ít những ngày mùa xuân
Những ngày mùa hạ mùa đông đã hết
Kể cả mùa thu
Em thật như con chim én lao xuống đáy vực
Tìm lại tình nhân đã mất
Còn lại dấu tích trái tim không
Và bộ xương
Em đừng mất công tìm kiếm nữa
Như thể, tình đã chết
Trong hang động nào đó
Của dĩ vãng
Em đừng tra cứu những nụ hôn và những son môi
Của thời hạnh phúc
Đừng đi tìm mùa xuân thứ nhất
Và cành lộc non
Tất cả – đã là tro bụi.
Khi cuộc tình đi qua
Những bông hoa quỳ với tuổi thanh xuân
Những son môi đã nhạt
Lời nói dối
Và giận hờn
Là cuộc tình đã chết
Còn lại là niềm đau
Như giếng sâu
Kéo dài cho đến thời kết cuộc
Ở một nơi khác
Là niềm đau.
Được một ngày thuở trước
Những bông hoa phù phiếm đã qua
Quý hiếm biết bao những ngày tháng cũ
Khi những sợi tóc bạc trắng
Trái tim khô
Với rất nhiều nỗi buồn
Cuộc tình ấy cũng đã chết
Vết sẹo y nguyên
Ước mơ bầm nát những cơn mê sảng
Cùng những mộng mị
Những trái đắng đã ăn
Những phiêu lưu đã qua
Mật ngọt nếm trải
Chặng đường ấy nay sắp hết
Nhưng ta vẫn ước mơ sống lại
Một ngày thuở trước.
Ngôi nhà của ông Ngoại
Các cháu tôi thường ra biển
Gió và cát hay đùa giỡn
Ban đêm có những vì sao dạo chơi
Tôi rất thích những lúc này
Những vỏ sò nằm chết ở đó
Không ai để ý đến chúng nó nữa
Thật tội nghiệp
Và không có một giá trị lời nào nữa
Thật ra ông ngoại cũng vậy
Đã đến thời kỳ ấy rồi
Ông ngoại đã xây những tòa nhà trên đó
Rốt cuộc, gió cuốn trôi
Dấu tích còn lại là những ký ức
Một thời đó.
Thư về Huế
Những con chim sẻ, chim chìa vôi, con chiền chiện
Đang múa ca
Những ao bèo, giếng nước lạnh và nắng ấm
Một sáng xuân
Trong đời ta
Một thời đã lỡ
Như đã lỗi hẹn với cỏ may
Như đã quên và nhớ
Những áo mới thơm mùi băng phiến
Trong dĩ vãng
Hãy thức dậy đi trí nhớ nhỏ nhoi
Phải lục lọi xem những ngày đã cũ
Phải tìm cho được tiếng thở của chú nhện
trong sà nhà đã ở
Và bước đi rất khẽ của chàng kiến đen
Hàng xóm đã thức dậy chưa
Hãy ra xem
Có lời ru của hàng tre mới
Những cây măng đã mọc đầu mùa
Chim muông và cỏ
Đã thay áo mới
Chào đón một ngày rất trẻ
Như ta đã già
Những sợi tóc bạc buồn bã im lìm
Phần còn lại một thời dĩ vãng
Phải báo cho dĩ vãng biết
Hôm nay có buổi chiều tà
Xin tạ lỗi em
Ta đã đến trễ
Mọi chuyện đã được xếp đặt
Như căn phòng của trái tim đã cũ
Tiếng đập của hai buồng phổi mệt mỏi chiều nay
Xin lỗi em
Xin lỗi một thời đã sống
Như đã lựa chọn những nhầm lẫn
Rất tình cờ.
Những nẻo đường
Bước chân vào núi Túy Vân
Dấu in đẫm lệ mấy lần qua đây
Thuận An nắng ngập sum vầy
Mây xa Bảng Lảng nắng gầy Vạn Xuân
Trường Tiền, Cồn Hến mây tần
Còn thơm kỷ niệm còn nồng tóc mây
Áo ai bay giữa nắng đầy
Sáng thơm lụa trắng chiều ngây ngất lòng
Nhịp chân ai dội trong hồn
Vang âm guốc mộc bên cồn Dã Viên
Sao khuya bước nhẹ hoa đêm
Hoàng lan trở giấc trăng lên nội thành
Gót tần phi mấy mong manh
Hỡi lòng cát bụi nhạt cành hoa xưa
Bao Vinh nắng giọt mưa trưa
Đầy khoan gió núi chèo đưa biển mời
Trăng lao xao nói những lời
Gọi mây sum họp giữa đời mênh mông
San hô lóng lánh bãi lòng
Đầy trăng bóng núi giữa dòng thời gian
Nhịp chân xưa mấy ngỡ ngàng
Còn hương đêm ấy còn bàng hoàng xưa.
Liễu hạ
Mười năm không trở lại
Nhìn bóng ngày hắt hiu
Ngọn ngô đồng đợi gió
Cánh diều bay trong chiều
Ta đã là ly khách
Còn đâu ngọn cỏ hoa
Chút nắng hồng tháng hạ
Uẩn lòng như rượu cay
Bạn bè năm bảy đứa
Nổi trôi với tháng ngày
Tre xanh còn im bóng
Chiều đã nhớ nhung đầy
Nắng chiều trên mái hiên
Có ai còn gìn giữ
Nếp cũ bao nắng mưa
Trang thờ hương đã lạnh
Cánh đồng thơm lúa mạ
Sáo diều bay ngỡ ngàng
Chút hoa đồng cỏ nội
Cũng đủ lòng ta say
Xa quê nửa nổi đời
Dư vị cố hương ơi
Còn trông mong gì nữa
Mây trắng bay ngang trời.
Cơn mưa riêng cuối cùng / 3
Bởi vậy mỗi khi bão tố qua đời mình
Dẫu ở đâu, nơi nào trên mặt đất
Cũng nhớ về chốn cũ
Xót thương biết bao
Dẫu là em ở dưới đáy vực có ngàn thông reo
Cùng tiếng chim kêu và hoa nở
Hoặc em ở phương nào ở xa
Thì anh vẫn nhớ tới em
Rớt nước mắt khi mất nhau
Đoạn chót của cuộc đời ngàn lần cay nghiệt
Em đã có đủ cho em một ngôi nhà hạnh phúc
Còn riêng anh thì sao
Ba mươi năm sau anh trở lại Huế
Có mưa dĩ vãng kéo tới
Có tiếng sấm chớp giận dữ, trách cứ
Và tiếng cây cỏ gãy đổ, tan tành
Trách anh, kẻ bội bạc quay về
Anh muốn quỳ tạ lỗi với cơn mưa ấy
Tạ lỗi em và Huế
Như thế là kết thúc một đời tình
Ngàn lời bi lụy.
(Dec.30.08)
Chúc mừng một người ở xa
Đất trời đã có nhiều phần thay đổi
Đó là chu kỳ của một năm mới
Đến như một sự tất nhiên
Như anh yêu em
Đầu năm em hãy xuất hành đi về phía nơi anh ở
Anh đợi em và tặng em đóa hoa hồng mới nở
lúc giao thừa
Và giọt sương thứ nhất anh lấy được từ một lá sen
Tiếng chim sẽ kêu đầu ngày năm mới
Anh mặc áo màu vàng đón em từ đầu xa lộ
Các xe hơi đồng loạt hú còi mừng đón em
Học sinh được nghỉ ngày hôm nay
Vì đó là ngày lễ trọng của năm
Công sở cũng phải đóng cửa
Vì em là nữ hoàng từ phương đông tới
Hoa Kỳ sẽ dành ngày đó nghỉ lễ để tưởng nhớ em
Cờ xí rợp trời
Có tiếng vỗ tay vang một góc trời
Khi em tới
Diễn văn đầu tiên anh đọc chào mừng em
Và chúc em một năm Kỷ Sửu an khang thịnh vượng
Bầy chim én từng đoàn bay về
Đất trời hợp cẩn
Còn em thì mang nụ cười vui cho nhân gian.
Chỉ có anh mới nhận ra em
Tôi là kẻ lưu dân trở về thăm Huế
Có nhận ra tôi không Kiêm Thêm đây
Đổi dáng thay hình mọi điều có khác
Huế không nhận ra tôi thật quá không ngờ
Ruột gan tôi đây vẫn còn sôi sục
Máu thịt tôi đây Huế quá đậm đà
Trong buồng phổi tràn đầy hơi thở Huế
Thể xác còn hồn vẫn y nguyên
Cắt từng miếng da non nhìn xem, tôi vẫn vậy
Chảy ròng ròng trong máu nước sông Hương
Tết lại về trên thành phố thân thương
Tôi đến Huế với vô ngần ước vọng
Bỗng tôi thấy em cũng về lại đó
Em bơ vơ trên những luống hư hao
Em của năm xưa em của dại khờ
Tôi chợt thấy mình được như trẻ lại
Tôi chỉ thấy em và chỉ em thôi
Là Huế trong toàn thành phố cũ
Ôi thân yêu với trăm ngàn kỷ niệm
Đốt đuốc cả đời mới thấy em đây
Tôi lại cùng em đi thăm chợ tết
Em nép mình sưởi ấm với vai tôi
Đôi mắt, nụ cười, môi hồng rực rỡ
Huế đây rồi nhờ có em tôi.
(09)
Hương sen
Khi trở lại nhớ hái giùm anh cánh hoa sen
Nơi ám ảnh của thời ấy
Với nụ hôn tình đầu
Thương nhớ biết bao mùa hạ ấy
Anh thì bay miên man trên những đám mây
Chứng tỏ hiệu năng của một chàng trai xứ Huế
Còn em thì dựa vào cây phượng vĩ và ngủ ngon cùng với giấc mơ
Cho đến khi anh thức em dậy
Huế vây quanh với những ao sen
Chiêu đãi những cặp tình nhân nghỉ học
Lúc hè về với tiếng ve kêu khắp mọi đường phố
Tôi yêu em bởi đó
Ôi sông nước hồ ao chỗ nào cũng dâng lên niềm nhớ
Em đành bỏ đi sao
Anh không dám vào Đại Nội
Sợ cảnh hoang vắng của thành quách
Những rong rêu trên thượng thành
Sợ gót tần phi rêu phủ
Tiếng ngựa hí còn vọng lại khúc tứ đại cảnh ai hát
Ở tam cung lục viện
Vậy mà tôi đã bỏ Huế gần bốn mươi năm
Hương sen vẫn ngọt trong cỏ hồng
Em hái trộm đưa tôi chút lá sen
Che nắng che mưa mỗi khi lang thang trên trái đất.
Hoa đá
Anh mở rộng hai tay tìm em
Anh mở rộng lòng ra để đợi chờ
Anh hong tay đợi người tri kỷ
Chỉ thấy hư vô và hư vô
Anh ra cửa bể tìm em
Biển thì xanh và cơn bão tới
Cuốn mất cuộc tình trong biển mặn
Anh chờ em trên tầng mây cao
Có hay không một cuộc tình đó
Không và có cùng nghĩa như nhau
Em hiện đến rồi em biến mất
Chim bay về núi túi rồi
Ôi những lời dịu ngọt bay đi
Bao nhiêu là những hư huyển
Anh ôm vầng trán và khóc
Hình bóng em tan trong sương bay
Thôi, nhận anh là phiến đá buồn
Nếu có sóng gió, động đất xin tạt nơi anh
Anh sẽ mở rộng đôi tay ôm ghì lấy em
Dù biết đó là ảo ảnh.
(25 Feb 2009)
Chung cuộc TKL
Biết là em đang yên giấc nhưng anh vẫn thức em dậy
Để loan báo một tin vui hết sức
Vì từ nay em là của anh, mãi mãi
Tựa như chuyện xưa mình đã đọc
Một hôm công chúa đang ngủ ngon trên đồng cỏ
Bị đánh thức vì một hoàng tử gọi dậy
Hai đứa chạy nhảy hồn nhiên, anh hôn em
Từ đó có chuyện thần thoại
Cảm ơn em đã làm những điều anh dặn
Em đã đến thăm đồng cỏ xanh
Trời đất đã pha màu rực rỡ đón mừng
Không có bức tranh nào đẹp hơn thế nữa
Bên cạnh là lũ cháu vây quanh, chào mừng cô dâu mới
Bà con vui vẻ hân hoan vì có thành viên tuyệt vời
Em cũng đi thăm từng ngọn cỏ, cây chanh anh trồng
Thược dược, mãng cầu, mít, ổi, ngọn rau răm
Chim chóc bay liệng đầy trời
Ngay cả con giun dế, sắp hàng đón em tới
Còn anh thì nở mặt nở mày
Với làng, với xóm
Em đã thắp nhang trên bàn thờ tổ tiên
Để từ nay chính thức là con dâu nhà anh
Chung cuộc, chuyện nhị thập tứ hiếu em đã làm đủ
Vui như thế mong cũng không có được
Em ngoan, ngủ tiếp đi với cơn mộng
Mai đón xuân về.
(Tháng giêng 09)
BẠT
Từ những ngày còn theo học triết lý tại đại học Sorbonne tôi đã mơ hồ nghĩ mỗi dân tộc bao giờ cũng có một nền triết học riêng. Bởi vì, triết học, trên mọi bình diện nào đó, rút lại, chính là ý thức được hệ thống hóa và thuấn túy hóa, là một tổng hợp nhân sinh quan và vũ trụ quan. Tôi cũng nghĩ, từ cái nhìn dựa lưng vào dân tộc đó, nén thật mạnh thật sâu xuống từng sợi rễ chằng chịt trong lòng đất, tôi nghĩ mỗi tập thể nằm trong lòng dân tộc cũng có một triết lý riêng. Phải có, có chứ, một triết lý rất Huế, phải có một triết lý của tình yêu, cũng như có triết lý thi ca, triết lý âm nhạc.
Thơ của Kiêm Thêm, đọc suốt một đêm qua, bỗng nhiên mang lại cho tôi cảm tưởng ấm áp. Trong đêm, thật kỳ lạ, những dòng chữ viết tay rất đẹp của Thêm giống như những dòng cổ ngữ bị che phủ bởi rêu phong bỗng hiện ra dần dần rõ nét. Thơ đó hiện ra như chứng liệu chứng minh cho tôi thấy có một triết lý của thi ca, có một triết lý của Huế tất cả cô đọng lại, kết tinh lại thành một quan niệm triết học rất nhân bản, rất người.
Người đọc sẽ tự hỏi cái phong thái nghiễm nhiên, cái thái độ rộng lượng bao la, cái nhìn soi thấu đời như có như không, như hữu thể mà cũng vẫn hư vô, không mà có ở trước mặt, là nhân sinh quan của thi sĩ, là triết học Phật giáo, là triết lý của Huế hay của thơ? Cái tâm hồn tình tự riêng tư mà đầy ắp dân tộc, cơn đam mê nồng nàn đầy thể xác mà rất đỗi tinh thần đó là thơ, là Huế, là Kiêm Thêm hay là Việt Nam? Kiêm Thêm là “gã lưu dân” hay là “Tôi phượng hoàng bay” là “Hạt bụi của trời” hay là “những nhánh sông chia biệt”, là “vô thường”, là “ấn kiếm xin trả lại cho đời” hay chính là những cơn mơ của “thời hạnh phúc”, là đôi mắt buồn đứng “dưới mái tam quan”.
Thơ Kiêm Thêm là tất cả những thứ đó. Bởi vì chính Kiêm Thêm là tất cả những thứ đó. Là trí tưởng phượng hoàng bay. Là Huế trong những tế bào ký ức thẫm sâu đó. Thơ Kiêm Thêm có triết lý Huế, rung động Huế, tình yêu Huế. Đam mê Huế. Thơ đó có cả cuộc đời lẫn vô thường, tình yêu và tuyệt vọng, hân hoan và thống khổ. Có Việt Nam. Có kiếp người? Huế nào không Việt Nam? Người nào không tình tự? Đam mê nào không đớn đau? Hữu thể nào không vô thường? Và hư vô nào không là khởi nguồn của một sinh động mới?
Những người đã gặp Kiêm Thêm, những bằng hữu của Thêm, như Nguyễn Anh Tuấn, như Du Tử Lê, như Du Miên nhìn thấy ngay trong thơ Kiêm Thêm, Huế mà rất Việt Nam, Việt Nam không bao giờ quên Huế, có ngao ngán lẫn khuất trong đam mê, nhìn thấy định mệnh, thấy hư vô mỗi lần dần bước vào đời. Nhưng những bằng hữu của Kiêm Thêm còn nhìn ngoài Kiêm Thêm đa dạng mà đơn thuần, mâu thuẫn mà thuần lý, đúng thế, những bằng hữu của Thêm còn nhìn thấy một Kiêm Thêm khác nữa:
“Ta lẫm liệt đi trên ngàn giông bão
Tay vung gươm chém nát những ươn hèn
Chẳng bao giờ là một kẻ tham lam
Chân ngạo mạn bước đi cười nửa miệng
Đời tặng ta với muôn ngàn quỷ quyệt
Ta khước từ làm kẻ lạ không quen
Để suốt đời cùng bằng hữu anh em
Nhấp chén rượu ngang tàng như đá núi…”
Cái triết lý bằng hữu, triết lý huynh đệ, triết lý ngang tàng chính là một trong những triết lý lâu đời và sâu sắc nhất tiềm ẩn trong triết học Đông phương, Nó chính là cái triết lý mà từ lâu chúng ta mong nhớ. Từ mấy chục năm nay. Càng mong nhớ hơn kể từ mười năm nay, trên con đường lưu lạc…
NGUYÊN SA
MỤC LỤC
Đọc thơ Kiêm Thêm
Quyền năng của đứa em gái thằng bạn
Một đoạn tả về con em gái thằng bạn
Ngôi nhà ở ven sông
Hồi tưởng của hồi tưởng
Cuộc phiêu lưu kỳ lạ
Cơn mưa của chúng ta/phần I
Cơn mưa riêng của chúng ta/2
Truyền thuyết về cây Giáng sinh
Đoạn hai của bài hồi tưởng
Con đò có kết hoa vạn thọ/đoạn 1
Khi về đó
Cánh đồng
Dạ tiệc
Đăng quang
Dư vị
Mai mốt em không còn ở căn nhà đó
Người mặc áo kính vạn hoa
Em mặc áo màu vàng
Hải đường say nắng
Tưởng nhớ
Happy Valentine KLT
Bí nhiệm một cuộc tình
Những ngày tháng tới
Được nhìn lại Huế
Viễn mộng Hà Nội
Nữ Thiền sư
Thưa Thiên sư, Giáo sư TKL
Con đò có kết hoa vạn thọ/đoạn 2
Trái tim bên trái
Cơn mơ
Nhà thám hiểm bị bỏ rơi
Anh sẽ ru em ngủ
Dấu vết I
Như Huế, như em
Bái biệt Huế
Giận lẫy Huế
Đoạn cuối của bài Hồi tưởng
Bóng mây
Những ngày thôi, đã cũ
Những đổi thay
Huỷ diệt
Cảm ơn
Nghĩa tình riêng
Vườn trưa
Dẫu em ở đâu/ đoạn 1
Dẫu em ở đâu/2
KLT của anh
Phác hoạ một mùa xuân đang tới
Những ngày của mệt mỏi
Ngọn lửa và thiên đường đã mất
Bóng đèn cháy
Vẫy tay chào những mùa hư ảo
Để cảm ơn em tình tri ngộ
Nghĩ tới một ngày em rời khỏi Huế
Tiếng chuông
Hãy đến tham dự đám cưới đó đi
Tiếng động
Ở dưới đáy sâu
Những ngày tháng đã qua
Lặng lẽ một buổi mai
Con sông ấy
Chiều rất buồn
Rồi mai em ở đâu
Đã trễ muộn rồi
Lông ngỗng và cuộc tìm kiếm kỳ thú
Buổi sáng
Tế bào
Những phiến hư không
Những không gian vắng
Và cành lộc non
Khi cuộc tình đi qua
Được một ngày thuở trước
Ngôi nhà của ông ngoại
Thư về Huế
Những nẻo đường
Liễu hạ
Cơn mưa riêng cuối cùng/3
Chúc mừng một người ở xa
Chỉ có anh mới nhận ra em
Hương sen
Hoa đá
Chung cuộc TKL
Bạt