Thơ Vay…

cũng đành

Tiễn nhau nhẹ vẫy tay chào

Quay lưng cố giấu giọt trào bờ mi

Biết là sẽ đến phân ly

Biết tôi rồi sẽ xuân thì tàn phai

 

vui

 

Đêm về vui với âm thầm

Hàn huyên với bóng ngắm trầm tỏa hương

Nghe chim khóc tiếng đau thương

Nghe khua lá rụng bên vườn. Vâng, vui!

 

Cảm ơn lời “chúc em vui”

 

trách

 

Đến chi mang bão đời nhau

Thức tôi ga nhỏ chuyến tàu người qua

Tim đau lần nữa mù lòa

Bờ mi rồi lại nhạt nhoà.

 

Đến chi???

 

trách thêm

 

Gọi nhau còn gọi nhau chi?

Chùng lòng tôi đã ù lì, tàn phai

Đời tôi chừ như đêm dài

Gọi nhau chi để sạn chai bỗng mềm.

 

Lê Tịnh Vân

(riêng về thầy T.K. Đoàn)

Thơ… Trả

phiền

Say cũng phiền.  Tỉnh cũng phiền!

Chuông khuya chưa gióng. Canh thiền lại say.

Ai về vỗ một bàn tay,

Có chăng tiếng vọng phương này lãng quên.

 

duyên

 

Giật mình… tự tại an nhiên,

Đón cơn gió lạ thổi miền phù vân

Biết thân Tu giữa Bụi trần,

Lặng nghe tràng hạt xoay vần…

Nghiệp… Duyên?!

 

yên

 

Tưởng rằng trăng đã ngủ yên,

Sao Hôm đã lặn bên triền sao Mai.

Sâm Thương từ độ vàng phai,

Sông sâu thành núi, còn ai gọi đò?

 

thiền

 

Hò khoan, khoan hụi, khoan hò…

Thiền sư gác mái ghé bờ uống say

Tâm Không – đối bóng cuộc đời,

Ba nghìn thế giới – đất trời – Có… Không!

 

Trần Kiêm Đoàn

(cũng riêng  về trò Lê Tịnh Vân)

 

Bài viết liên quan