NHẠC VÀ LỜI : HOÀNG NGỌC ĐỨC
TIẾNG HÁT : TRẦN QUANG LỘC
Từ đó Em là hoa,
Ta là sương
thấm lòng phố lạ
đợi sớm mây lụa nắng
trên mái xưa
lũ diều ngoan chở giấc
rất tình cờ
Từ đó
những đóa hoa, những đóa thơ hé nở
Từ đó
Ta mơ màng váng vất trong mê đồ
Hồn ta ước mộng
tình thiếu nữ
mấy giá băng cho vừa
Ôi đàn
nửa đời ta hoang phế
mấy lần đảo điên
lỡ chia người một làn môi ấm
giữa đêm hồi sinh
Trái tim nồng ngày nào vỡ nát
với trăm ngàn vết thương
ta mãi phiêu bồng trên lối về
đợi giờ hóa thân
Để rồi từ đó
Em là đêm
Ta là cánh nến hiu hắt mềm
tàn canh dài đợi sáng
con én xưa nhớ loan tin
mùa xuân đã trở về
Từ đó
hương phấn đêm vương tóc em mấy mùa
Từ đó
Ta mơ màng trên Thiên Đang ấm lửa
Đàn ơi, nhớ đợi người nâng phím
nắn tiếng ru nôi tình
Từ đó
Em là mây, Ta là chim
Từ chim quên về núi
Từ mây quên về trời