(Điếu văn bái biệt Giáo sư Hoạ sĩ Vĩnh Phối
tạ thế ngày 17-7-2017 tại Huế )
Thầy ơi !
Nghe tin báo hôm nay Thầy vừa mất,
Kẻ ở phương xa nhớ Huế lạnh quê nhà,
Cứ nghĩ mai mốt em về không gặp Thầy. Buồn quá!
Thế hệ mình đang lần lượt ra đi…
Nhớ lại một thời:
Thầy trò mình giữa thế hệ chiến tranh.
Dẫu bịt mắt, bưng tai, vô tình, lánh mặt…
Cũng chìm trong bom đạn ngút lưng trời.
Ngó trước khăn tang, quay lui áo chế,
Đầu xóm cô nhi, cuối đường quả phụ,
Có trái tim ai mà không thổn thức kêu gào.
Ôi lịch sử những dòng đời cay nghiệt,
Những tự hào hoá giải với oan khiên.
Nhớ Linh Xưa:
Thưa thầy,
Bái vọng:
Đại học Văn Khoa ngày đó,
Em học Thầy trong năm học 1967-68,
Chứng chỉ Văn Minh Việt Nam khai giảng lần đầu.
Như tiếng vang dân tộc tự hào.
Thầy dạy môn Tạo Hình – Hội Hoạ,
Trí thức, lương tri, nghệ thuật truyền trao.
Nhưng thư viện giảng đường ngữa nghiêng đạn pháo,
Năm học đi qua mờ dấu kinh thư…
Vọng linh Thầy:
Ngày em bỏ Huế mà đi; vẫn nhớ lời Thầy tâm sự:
“KHÓ NHẤT LÀ TRUNG THỰC VỚI CHÍNH MÌNH”;
Và sẽ khó ngàn lần hơn khi vẫn giữ được chính mình,
Không nghiêng ngữa bội tình trên đường sáng tạo.
Em gặp lại Thầy ngày về lại Huế 20 năm sau.
Tóc đã bạc mà sóng lặn, tâm thuần sau hơn ba mươi năm vật vờ gió bão.
Thầy ví von chúng ta như dám sỏi đáy dòng sông.
Nhìn rõ mặt nhau khi biển đời lặng sóng.
Và Thầy trò cùng vui vì đã sống trung thực với chính mình.
Dẫu cho đời quay mòng mòng vàng đỏ trắng xanh.
Gặp thời thế, thế thời, phải thế…
Vẫn làm lão ngoan đồng trở về với mẹ.
Đâu sá gì bạc nát vàng tan.
Em vẫn còn giữ,
Hình em Thầy vẽ trên bao thuốc lá…
Buổi hàn huyên cạnh cầu Trường Tiền ở quán cà phê Sơn.
Thầy gọi em là “bạn”…
Và em tin rằng, cả thế hệ Chiến Tranh Việt Nam đều coi Thầy là bạn.
Bởi chung dòng lịch sử bao năm đầy bi tráng:
Nhưng vẫn anh linh như vòng xoáy trống đồng.
Bái biệt Thầy…
Dòng đời là con đường một chiều sinh diệt,
Nên sum vầy là khởi điểm của chia ly.
Lần cuối gặp Thầy đã ba năm qua đi,
Tại quán Vỹ Dạ Xưa ở bên bờ sông Hương xứ Huế.
Thầy đọc bài thơ em mới làm dăm câu trên mạng lưới:
“Gặp nhau cứ ngỡ như lần cuối,
Nâng chén cười tan nỗi ngậm ngùi!”
Và hôm đó em gặp Thẩy lần cuối;
Hôm nay ngậm ngùi còn ai nâng chén cười tan!
Tưởng niệm:
Hương linh Thầy.
Thế kỷ ta đi đường nghệ thuật gập ghềnh,
Thầy vững bước không chòng chành chao đảo,
Trong ứng xử, giữa cuộc đời, sáng tạo,
Sống an nhiên như một Lão Ngoan Đồng,
Nên ngày ra đi không vướng bụi trần,
Tự tại thong dong,
Thảnh thơi, chung cuộc.
Cung tiễn hương linh Thầy.
Tâm hương,
Bái biệt!
Sacramento 17-7-2917
Trần Kiêm Đoàn
(Sinh viên c/c Văn Minh Việt Nam, Đại học Huế 1967-68)
TKĐ – Vĩnh Phối vẽ trên bao thuốc lá 5-2009