EM ƠI – EM CÓ VỀ HAY CHƯA
Nỗi buồn như đám mây:
Đến. Mưa. Rồi tạnh.
Sẽ trở lại sớm mai lành hé nắng.
Trời yên, biển lặng và mây đi qua.
Có nỗi buồn không như đám mây
Chẳng đến chẳng đi mà phủ kín đời nầy
Một khe hở cho ngày mai không có
Em gọi đó là nỗi buồn thiên cổ
Là tử sinh bể khổ giữa đời
Là thiên tiên phần số mỗi người
Là nợ tổ tông lưu đày bắt tội
Em nhốt mãi nỗi buồn trong bóng tối
Kinh đọc hoài sám hối áo ni cô (ma xơ?)
Em là em – em của ngàn xưa
Vũ trụ trong em có tự bao giờ
Vẫn trong kén bên bờ sinh tử
Cửa vui buồn chỉ có em khép mở
Thả lũ buồn lùa một mớ niềm vui
Đời không buồn sao em ngậm ngùi
Đời không vui sao em chờ đợi
Em ơi, em có về hay chưa… ?!
Trần Kiêm Đoàn
Roseville, mùa Halloween 2007
DEAR ONE – HAVE YOU RETURNED YET
The sorrow is like the bursting cloud:
Arrives. Rains. Ceases.
The sun will shine in the morning
The peaceful heaven and calm seas:
The cloud is blown away
The sorrow is not like the bursting cloud
Hang over our head without coming or going
Not a single hope for tomorrow per saying
You call it the Sorrow of mankind
In the sea of suffering to be born, to live and to die
Everyone meets such destiny
since beginning of time
In exile to pay for the ancestors’ debts and crimes
You always hide the sorrow in the dark shadow
Repeatingly praying days and nights as you go
You are YOU – Dear one of yesteryears
Within you the universe always resides
Within the cacoon on the verge of death and life
The joy or the sorrow only You who can find
Let go of the sorrow, welcome happiness
Life is not sad so you should not be
Life is joyless so you should not wait
Dear one, have you returned yet…?!
Huong Sa Mac
Boston, Mass, Oct. 2007