BÀI CHO TRƯỜNG CŨ

Bài họa :

Lê Duy Đoàn

Hạ Thái,Trần Quốc Phiệt,Trần Kiêm Đoàn

 

  

BÀI CHO TRƯỜNG CŨ

Năm năm không về thăm trường cũ
Những ước mơ xưa đổi khác nhiều
Ta vẫn miệt mài thân đãng tử
Cát bụi phai dần những mến yêu

Năm năm ta bỏ trường đi biệt
Góc biển đầu non sống hững hờ
Hoa bướm thư sinh quên lãng hết
Chuyện lòng như một thoáng thu sơ

Có một đôi lần ta ghé phố
Về ngang trước cổng thấy buồn tênh
Em vẫn hồn nhiên cùng sách vở
Đâu biết đời ta nhiều lênh đênh

Bây giờ ta chẳng còn mơ ước
Như thưở chờ em trước cửa trường
Bao nhiêu hoài bão trôi theo nước
Mộng cũng chia xa mấy ngã đường

Những lúc vô tình trên gác vắng
Ta ngồi nhớ lại bạn bè xưa
Không dưng mà cả hồn mây trắng
Mây trắng hồn ta mãi chẳng vừa

Ta rót nhục vinh đầy chén rượu
Một mình uống cạn hết buồn vui
Hình như hoa cúc tàn trong chậu
Rụng xuống lòng ta chút ngậm ngùi

 

Lê Đình Lộng Chương

 

TÌM NHAU

Lâu lắm không trở về trường cũ,

Hồn xưa chừng đã lạt phai nhiều,

Bao năm phiêu bạt đời du tử,

Muộn màng tìm lại chút tình yêu !

 

Tìm lại dấu xưa ôi biền biệt,

Nghe đâu vọng lại tiếng ơ hờ !

Trường xưa người cũ về đâu hết,

Chỉ một mình ta giữa tiêu sơ !

 

Ta đã đi qua bao đường phố,

Là bấy nhiêu lần thấy buồn tênh,

Hỏi có khi nào nhìn sách vở,

Mà thấy đời Thầy trôi lênh đênh ?

 

Xưa ta ấp ủ bao điều ước,

Những lúc trầm tư giữa sân trường,

Ước mơ tan rả theo dòng nước,

Để lại mình ta đứng vệ đường.

 

Bạn bè giờ cũng đành xa vắng,

Ta ước ao về lại ngày xưa,

Đứa nào đưa nấy chừ tóc trắng,

Thương nhớ tìm nhau thế cũng vừa,

 

Nhục vinh, cay đắng qua men rượu,

Nốc chén đau buồn lấy làm vui,

Trôi nổi bao phen thân cá chậu,

Ngẫm lại đời ta luống ngậm ngùi !

 

Lê Duy Đoàn  tốc họa

 

 

 

NỖI NHỚ KHÔNG VƠI

 

Ta hằng mơ gọi tên trường cũ

Hồn thư sinh chưa nhạt phai nhiều

Lòng trót vấn vương đời lãng tử

Vội rời trường khi chớm mầm yêu!

 

Bao thương nhớ mang đi biền biệt

Tuổi thơ ngây quá đổi hững hờ

Tiếc đoạn đường chưa đi đến hết

Vẫy tay chào tình thuở ban sơ

 

Rồi, đau thương lửa tràn qua phố

Nơi xa xôi lòng lạnh buồn tênh

Ai vẫn còn chong đèn sách vở

Mà ta đà phiêu bạt lênh đênh

 

Tóc bạc phai, tiếc thời mộng ước

Dày nhớ nhung khắc dấu tích trường

Ôi!… bềnh bồng trôi cùng mây nước

Theo bước chân lê khắp nẻo đường!

 

Hương cà phê gọi hồn xa vắng

Khói thuốc mờ gợn bóng hình xưa

Còn lan man phượng hồng, áo trắng

Ghép nên thơ, viết mấy cho vừa…

 

Nỗi đắng cay nồng thêm men rượu

Nghiêng hồ trường rót cạn tìm vui

Ôn đoạn đời mười năm cá chậu

Lòng rưng rưng chất ngất ngậm ngùi!

 

Hạ Thái, Trần Quốc Phiệt

 

THƯ GỞI LỘNG CHƯƠNG

Từ dạo tao mầy xa bạn cũ
Đời gian nan đã khác đi nhiều
Tao nhớ ngày xưa như quyển vở
Giấy học trò mực tím thương yêu

Bốn mươi năm tụi mình chia biệt
Tới đầu non cuối bãi ơ hờ
Buổi sông núi giao mùa oan nghiệt
Mộng xanh còn dấu tích hoang sơ

Tao đã bao lần qua ngõ phố
Bạn bè xưa trường vắng buồn tênh
Nghe nhắc tên mầy tao bỗng nhớ
Thằng tài hoa số phận lênh đênh

Tao nhớ mầy nuôi nhiều mộng ước
Làm thơ chờ Túy Ngọc trước trường
Sông có khúc dòng đời xuôi mgược
Mầy như tao mỗi đứa một đường

Tao mơ ước nằm khoèo gác vắng
Uống vài ly nhắc chuyện ngày xưa
Chút lãng đãng thả hồn mây trắng
Lộng Chương ơi kể mấy cho vừa

Coi tề đừng ngã trong lòng rượu
Mầy còn bè bạn lắm thằng vui
Dẫu cho hoa cúc tàn trong chậu
Thì có chi mô phải ngậm ngùi

 

Trần Kiêm Đoàn

Bài viết liên quan