ĐIẾU VĂN

Thương tiếc bạn Đỗ Trọng Hồi:
Người bạn đồng môn Đại học Sư phạm Huế, khóa Phan Châu Trinh (1966-1970); đồng hương Huế và đồng cảm trong tinh thần giải thoát của đạo Phật.
Đã từ Sài Gòn về quê hương Long Thọ Huế lúc 12 giờ trưa và trở lại cõi rỗng lặng hoàn không lúc 19 giờ ngày 2 tháng 7 năm 1915.

Hồi ơi!

Mùa Đông trên quê hương buồn lắm phải không
Chuyến xe trưa về Huế nao lòng
Quê xưa kịp nói lời ly biệt
Cõi đi về không lại hoàn không

Nhớ Bạn xưa:

Thuở quê mình khói lửa
Tuổi trẻ chợt già thân phận nước non
Sớm tụ, chiều tan, kẻ mất người còn
Cảnh dâu biển mõi mòn chân ngựa đá

Thương bạn Đỗ Trọng Hồi

Một thời bão nổi:
Tuổi trẻ yêu quê hương đạn bom bốn hướng
Sách vở, trầm tư, lên lớp, xuống đường
Những ngày biến động đi qua Huế
Để lại đằng sau những tiếc thương

Nhớ ngày qua

Tuổi 20 mộng đời khai phá
Thư viện, giảng đường mơ áng kinh luân
Chọn con đường Sư Phạm Văn Chương
Bốn năm đèn sách
Đến lúc ra trường
Ngày Tốt Nghiệp
Khóa Phan Châu Trinh, tên người khai sáng
Giới, Diệp, Ban, Hồi, Tròn, Cẩm Tú
Tường, Đoàn, Thạch Tú, Lộng Chương, Hoài
Bảy nam bốn nữ
Việt Hán toàn ban rộn tiếng cười

Ôi! Một thời…

Mới đó đã xa xưa
Thời những giáo sinh thành những giáo sư:
“Nhất tự vi sư, bán tự vi sư”
Lời xưa còn đó
Mắt sáng ngời lòng thoáng bóng thiên thư:
Bục giảng, học trò, tương lai, danh dự
Chia tay nhau hớn hở lên đường

Ngày vào đời
Những vùng trời quê hương
Với đàn em yêu thương
Nghiệp bụi phấn ngỡ không còn thay đổi
Mới nửa đời lịch sử đã sang trang
Bởi “sách vở ích gì cho buổi ấy”
(Cụ Nguyễn Khuyến ngày xưa từng xót xa trông thấy)
Nên thầy, cô rời bục giảng, xa trường

Hỡi ôi!

Nghề nghiệp đa mang
Thân cò cơm áo
Thầy trò nhìn nhau lơ láo
Trường xưa, bạn cũ về đâu
Đứa xốc nổi vượt biên qua xứ khác
Đứa chậm chân còn ở lại bên cầu
Đứa khó, đứa giàu; đứa quan, đứa tớ
Cuối đời rũ áo tìm nhau…

Nhớ bạn xưa:

Lần cuối cùng hội ngộ
Năm tên Hồi, Tín, Nhẫn, hai Đoàn
Bên quán phở Sài Gòn
Cà phê buồn nhắc chuyện nước non
Tỉ tê bè bạn
Đứa đi tu thành tiên thành thánh
Chờ ngày đắc đạo công thành
Đứa giữ cháu giúp vợ hiền vặt vãnh
Ăn chơi chờ chết… hoàn danh!
Đứa bệnh tật đếm từng ngày cuộc sống
Quỹ thời gian còn chút cặn mong manh
Như phim bộ mười chương mười tập
Đã vui buồn xem hết chín rồi a…

Thương thay…

Một cuộc Ta bà
Vô thường
Thổi hắt đèn hoa trận cười
Bạn hiền
Hết cuộc rong chơi
Công danh chi lắm
Cũng đời phù du
Tiễn nhau
Về với thiên thu
Thì thôi
Bóng xế trăng lu
Cũng đành

Bạn ơi! Tương biệt:

Dẫu tương phùng là khởi điểm của chia ly
Và báo thân — đất nước gió lửa – thôi đeo đẳng
Thì thong dong ra đi
Hương linh vân du rỗng lặng
Và nhẹ nhàng
Không lại hoàn không

Sacramento, California 3-7-2015
Trần Kiêm Đoàn

Bài viết liên quan