MẸ TÔI


 

Ngày xưa, mẹ cũng má hồng, môi đỏ,

Dáng thanh thanh và tóc xoã bờ vai,

Mẹ cũng hiền , cũng đẹp giống như ai,

Nét thơ ngây, yêu đời trên mắt mẹ.

 

 

Nhưng từ dạo giặc tràn qua xóm nhỏ,

Bắn cha đi, để lại mẹ một mình,

Ngày và đêm mẹ nhỏ nhẻ làm thinh,

Con còn nhỏ, con chẳng nào biết được.

 

 

Cũng từ đó, mẹ một mình trách nhiệm,

Kiếm miếng ăn, để nuôi đủ ba con,

Lo ông bà, lo cho cả bà con,

Bao nỗi khổ, một mình vai mẹ gánh.

 

 

Lúc thiếu thời, chúng con nào có rõ,

Tủi nhục nào mẹ chỉ dấu trong tim,

Cho chúng con ngày hai buổi tới trường,

Đem tình thương,  mẹ lấp đầy nỗi khổ.

 

 

Con còn nhớ những đêm khuya, ngồi học,

Mẹ lo cho nào chén cháo, củ khoai.

Lo tương lai cho con trẻ ngày mai,

Dạy cho chúng biết lo tròn chữ hiếu.

 

 

Nhớ những lúc con nhức đầu, đau bụng,

Có mẹ lo cho chén thuốc, lọ dầu,

Suốt đêm trường mẹ có ngủ gì đâu?

Để sáng mai , tóc trên đầu thêm bạc.

Quá khó khăn, ông bà thường khuyên bảo,

“Bước nũa đi, đời con hãy còn dài”.

Mẹ không nói, chỉ cúi đầu cười mỉm,

Lớn lên rồi, con mới biết vì con.

 

Sáu mươi năm, giờ đây con còn nhớ,

Suốt một đời mẹ khổ chỉ vì con,

Vì chúng con, làm sức mẹ hao mòn,

Vẫn vui vẻ khi chúng con cần mẹ.

 

 

Mẹ hiền ơi! Làm sao con trả nổi.

Ơn cù lao của mẹ được mẹ ơi!

Nhưng con biết , mẹ mỉm cười chín suối,

Có thằng con, sống xứng đáng làm người.

 

 

Chiều hôm nay con trở về xóm nhỏ,

Gọi mẹ ơi! Con chẳng thấy mẹ về.

Thắp nén hương, con lâm râm cầu nguyện,

Phật từ bi, cứu rỗi lấy mẹ hiền.

 

 

****

TÌNH YÊU TOÁN HỌC

 

Anh và em như hai hình đồng dạng,

Em yêu kiều tựa bài toán không gian.

Tình chúng ta như ba điểm thẳng hàng.

Sẽ cùng em, anh tìm ra nghiệm số.

 

Ta mơ ước tới đồng qui một điểm,

Dù gian lao ta tìm được nghiệm nguyên,

Nhờ phương trình ta đi tới bình phương,

Điểm hội tụ, tình ta sao đẹp quá.

 

Nhìn mắt em , anh đi tìm giao điểm,

Điểm tiếp xúc, cùng hàng điểm điều hòa,

Còn chỉ mong thuận lòng em giải tích,

Để cùng em, anh chiếu xuống giản đồ.

 

Nói đi em dù chỉ là định lý,

Vì yêu anh, em là số chính phương,

Dù mai này đời có bị khai căn,

Anh bên em , hai dường song song mãi.

*****


VỀ THĂM HUẾ

 

Thưa mẹ ! Hôm nay con về thăm Huế.

Trên con tàu dọc theo dãy Trường sơn,

Con tần ngần khi vừa đến sân ga,

Và buột miệng gọi  mẹ ơi! Rất khẽ.

 

Xứ HUẾ đó ! Cả một thời trai trẻ,

Con tung tăng ngày hai buổi tới trường,

Trong sân trường đầy những tiếng yêu thương,

Tình bè bạn, ơn thầy cô, con nhớ.

 

Con ghi khắc lời Mẹ hằng khuyên nhủ,

Hoc đi con, nhớ lấy chữ thánh hiền,

Để mai này con chấp cánh thần tiên,

Giúp cho HUẾ. Dân HUẾ minh nghèo khó.

 

Tuổi hoa niên, con vẫn thường mơ ước,

Đem kiến năng trong bể học mênh mông,

Sẽ cùng nhau ta dời núi, chuyển sông,

Xây dựng HUẾ thành dân giầu xứ mạnh.

 

Nhưng hôm nay, khi trở về thăm HUẾ,

Con một mình thầm lặng bước đường xa,

Tiếng Mẹ khuyên còn văng vẳng thiết tha,

Tiếng thầy giảng bên tai con còn nhớ.

 

Con lạy Mẹ, xin Mẹ hiền tha tội.

Vì chiến tranh ý thức hệ hai miền,

Phải ra đi, con lìa bỏ quê hương,

Dù cuộc sống tha phương đầy tủi nhục.

 

Mẹ hiền ơi! Hôm nay con về lại,

Đất Thần kinh sao con thấy ngẩn ngơ,

Tưởng chừng như con đang ở trong mơ,

Sao dân HUẾ mình vẫn còn nghèo quá

*****

MỜI   BẠN

  

Nắng ấm, hoa thơm, lại đẹp trời.

Tôi xin mời bạn đến nhà chơi.

Cùng nhau vui hưởng chung trà nóng,

Đàm đạo ta quên hết sự đời.

Nhớ đến quê nhà xa vời vợi,

Vui cùng con cháu , da thảnh thơi.

Quên hết lợi danh lòng thêm nhẹ,

Bài viết liên quan