ĐẦU XUÂN NHẤP CHÉN TRÀ THƠ

ĐẦU XUÂN NHẤP CHÉN TRÀ THƠ

  1. bồ tát xuống trần

tất cả bồ tát đều đã xuống trần gian

làm hạnh nguyện của mình giữa thời mạt pháp

có duyên thì mới gặp hay phải gặp mới có duyên

bồ tát khắp nơi sao ít người nhìn thấy

nhìn người bằng mắt trần nhìn bồ tát mắt tâm

sau những đêm dài ngồi lặng yên

nhiều kẻ quen tai thì gọi là thiền

kẻ quen xuôi ngược gọi là phiền cũng được

thiền và phiền đều do chấp trước

như người vừa thấy dòng nước

chưa biết nông sâu đã nghĩ tới đò

sáng mồng một tôi đi lễ chùa

tâm yên lặng như một tờ giấy trắng

còn quá sớm nhìn tới nhìn lui chẳng thấy ai

sương dày quá nên tượng đài còn ngủ

tôi đi loanh quanh gặp một bồ tát trên góc phố

hiện thân thành một ông già mỹ trắng cực khổ

tôi hỏi ông đi đâu quá sớm thế

trời lạnh kiểu nầy bên ngoài âm độ

ông già nói ta đi lượm lon và chai không

sợ đợi hơi trưa xe vệ sinh hốt mất

tôi hỏi sao ông không xin tiền trợ cấp

tiền tuổi già tiền tàn tật nước mỹ thiếu gì

ông già nói xin làm chi ta dư tiền hưu trí

huy chương đầy mình xưa ta là đại tá không quân

trưởng phi hành trong chuộc chiến việt nam

cuộc chiến đã tàn ta làm từ thiện

nuôi lũ trẻ mồ côi bên đó hay ở đâu cũng được

ta lượm lon mỗi tuần hai lần

bán đủ tiền cơm nuôi ba mươi đứa nhỏ

dăm bảy chục nghìn đô la sá chi mà chẳng có

nhưng ta muốn nuôi bằng tâm huyết của mình

như thân xác nầy cần nuôi một trái tim

mảnh lòng ta lũ nhỏ biết hay không ta chẳng để ý

nhưng miếng cơm manh áo cũng có năng lượng lành

sẽ gặp yêu thương mang cùng tần số

vì thích ấm nên ta không sợ lạnh

quý yêu thương nên không sợ hận thù

ông bồ tát nói rồi lom khom chạy đi

cho nhanh hơn xe hốt rác

cho nhanh hơn những hứa hẹn đợi chờ

bồ tát giữa đời có những giấc mơ

  1. Khai kinh sửa dấu lạc vần

            Gởi Phan Như và nhà thơ… giản dị

Thơ ta là cá lòng tong

Bơi quanh những sợi bòng bong rối bời

Một mai về cõi không lời

Thơ là dấu lặng giữa trời đầy sao

Phiêu linh cổ lụy ba đào

Giày trần vệt gót non cao dặm dài

Sương chiều vỡ nắng ban mai

Nghe con dế trũi miệt mài kêu trăng

Thơ ta là dậu bằng lăng

Em ra hoa tím nhuộm bằng màu tim

Chờ hoa rụng hết đi tìm

Bỗng dưng thấy cõi im lìm là thơ

Người về mang một giấc mơ

Đêm ru giấc ngủ đợi chờ phù vân

Về thôi tu giữa bụi trần

Khai kinh sửa dấu lạc vần trong thơ.

San Antonio, tuần cuối 01-2011

Trần Kiêm Đoàn

Bài viết liên quan