ĐIẾU THƠ TIỄN BIỆT BẠN HIỀN ĐOÀN PHẠM TÚY LINH

Nhớ một buổi chiều ba tháng trước
Bạn ngồi bên nấm đất tương lai
Hỏi Huế có buồn mưa có lạnh
Bạn cười tiếng vọng chút sương phai:
“Tôi ngồi bên mộ của tôi,
Buồn vui, vinh nhục, chuyện đời đang qua!

Đoàn Phạm Túy Linh ơi!
Lẽ ra bạn quý không khách sáo
Nói chuyện tâm tình thay điếu văn
Khi bạn vẫn còn trên mặt đất
Giây phút nầy đổi mấy trăm năm
Sá chi kể lể điều dâu biển
Lấy điếu thơ nầy thay điếu văn

Linh hỉ!
Mình cố cười mà lau nước mắt
Nhớ “tuổi già hạt lệ như sương”
Tỏ ra khí khái con trai Huế
Một thuở đời xanh lấm bụi đường

Cái thuở “Tau, Mi” chừ tiễn biệt
Trời Cali mà ngõ Huế xưa
Mình về Thành Nội không còn nữa
Bạn đã đi rồi vắng bóng trưa

Linh hè…
Còn nhớ ngày xưa
Mở đầu cho những giấc mơ…
Con nhà giàu du học phương Tây
Học trò nghèo nhà quê lên Huế học
Chiếc xe đạp cũ mèm lọc cọc
Cơm ở nhờ bữa đói bữa no
Nhưng đã quá oai phong so với tụi nhỏ ở làng
Giữ trâu, lùa bò lang thang lếch thếch
Tụi mình gặp nhau chân trần đèn sách
Thế giới cuộc đời là chữ nghĩa Thầy Cô

Rồi tụi mình cùng lớn lên không tính bằng ngày tháng
Mà tính bằng bom đạn chiến tranh
Súng vọng Trường Sơn lớp học rung rinh
Áo mỏng, dép quai lo giày xô, áo trận
Hỏng một kỳ thi là giấy hoãn dịch không về
Hương Giang lặng nhưng tâm hồn dậy sóng
Ngự Bình yên mà cảm xúc vỡ òa
Nhớ thuở ấy
Thời chia nhau phần ba điếu thuốc
Làm gia sư kiếm sống tháng ngày qua
Quá gian nan mà bão liệt giữa ta bà:
Mới sáng qua, mới chiều qua, mới đêm qua
Cả lũ bạn còn ngồi quán cà phê Tôn tán dốc
Quán Hỏa Xa vui mấy xị Thiên Tường
Mới mấy bữa nghe tin thằng tử trận
Thằng đêm khuya lặng lẽ trốn Trường Sơn
Thằng khan cổ xuống đường la phản chiến
Mình nhớ mãi có lần Linh hỏi:
Ta là ai, ta đã làm gì?
Khi nhìn trước, ngó sau, quay qua phải trái
Mắt mù khơi đòi đoạn trắng khăn tang
Tuổi trẻ Việt Nam có đứa nào không yêu nước
Lấm chân trần tội mẹ quý thương dân
Tuổi học trò như hoa sen trong biển lửa
Trái tim xanh rộn rã trống sân trường
Khi dám chết chính là khi biết sống
Đàn bồ câu đối mặt lũ kên kên
Rác mưu đồ sơn phết nhãn Rồng Tiên
Cuộc sống đẹp đâu quản gì sướng khổ
Thế hệ mình là rứa đó Linh ơi

Ôi lãng mạn những thằng con trai Huế
Sóng bạc đầu trôi dạt Thái Bình Dương
Tâm hồn chung là giấc mộng Thiên Đường
Nhưng oan nghiệt giữa bao tầng Địa Ngục
Vẫn mỉm cười đi trọn bước phong sương
Mới đó mà đã bảy mươi tuổi già tóc bạc
Đứa ở nhà chín đứa tha phương
Đến rồi đi đời khách trọ bên đường
Tâm thanh thản về quê hương rỗng lặng
Ngoái lại sau lưng là đường xưa mây trắng
Nhìn lại trước mình là mây trắng đường xưa
Tuổi bảy mươi…
Về hay chưa ?
Cánh chim mỏi gió
Đợi chờ ai đây.
Linh ra đi
Chiếc cầu xưa thao thiết
Giòng sông xanh trôi về xuôi biền biệt
Ân tình xa bến cũ tiễn chân người
Thế hệ đàn em và bè bạn ngậm ngùi
Chào tiễn biệt hoa tàn lộc mới
Chốn trần gian cõi tạm phải quay về
Linh hồn xưa giải thoát vọng chân quê
Thân tứ đại sẽ về nơi khởi phát

Túy Linh ơi
Buông tất cả trắng tay về an lạc
Vòng quay tròn không lại hoàn không
Cõi bình an hóa giải tự chân tâm
Không lưu luyến chút tơ hào rỗng lặng

Tiễn biệt bạn hiền
Như mây trời tụ tán
Nước mắt nào đổ xuống đại dương xanh
Chốn bình an về với cõi mây lành
Thuyền Bát Nhã
Qua bến bờ an lạc.

Sacramento, đêm thiền định nguyện cầu 26-2-2016
Trần Kiêm Đoàn

Bài viết liên quan