THIÊN TAI HAY NHÂN TAI


Việt Nam ơi,
Miền Trung đó!
Đất khó bao năm cày lên sỏi đá,
Mưa nguồn nước lũ bạc đầu thôn.
Gió trút cây ngàn che núi xả,
Mẹ thiên nhiên dang cánh rộng vuông tròn.
Nhưng màu xanh càng ngày càng vắng,
Cây rừng thành hoang sơ;
Gỗ đại ngàn đốn sạch,
Tham vọng vẫn chưa vừa…

Có một thuở:
“Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước…”
Sao bây giờ:
Xé nát Trường Sơn?
Sếp lớn đốn rừng to,
Đàn em cưa rừng nhỏ…
Những biệt thự nguy nga đồ sộ,
Dựng lên bằng máu gỗ Trường Sơn.
Những tư dinh càng lớn,
Tội phá rừng bán rú không lường.

Loa đầu đường nhơn nhơn nói… tướng:
“Việt Nam ta có bao giờ đẹp thế này đâu:”
Thế nào là đẹp là giàu:
Rừng vàng biển bạc nhét vào túi tham,
Vơ sông núi về làm tài sản,
Vét tài nguyên đem bán cho người,
Trăm năm bia miệng còn cười,
Ngàn năm lịch sử để đời nỗi đau:

Trường Sơn nửa thế kỷ sau,
Đường Mòn… xưa đã đổi màu hoang sơ:
Thiên tai chống nạn đắp bờ,
Nhân tai tự diệt ngồi trơ mắt nhìn.

Đập thủy điện tốn nghìn nghìn tỷ,
Những công trình vị kỷ chia nhau.
Trời không mưa, lụt vẫn sâu:
Sau lưng xả nước, tuyến đầu xả thân.

Gặp Thiên nạn từ ngoài còn giải,
Nhân nạn nầy tồn tại từ trong.
Sư tử nhục – sư tử trùng,
Ăn từ gan ruột khó mong chữa lành.
Tai Trời ấy cũng đành gánh chịu,
Ách nước nầy sao liệu cho xong.
Rừng tàn dân tộc nguy vong,
Việt Nam ơi triệu nỗi lòng về đâu?

Hướng về quê hương đang bão lụt tháng 10 – 2020
Trần Kiêm Đoàn

Bài viết liên quan